Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

MỤC LỤC 2016 - 2012

Cách tìm bài : Bạn nhấn Ctrl+F để mở cửa sổ và gõ từ cần tìm vào, bài cần tìm sẽ được đánh dấu và bạn chỉ cần nhấp chuột vào đó là có ngay bài cần đọc)



▼  tháng sáu 

▼  tháng tư 


      tháng hai 
           tháng sáu 
                      tháng ba (1)

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Câu chuyện đêm Giáng sinh

Câu chuyện đêm Giáng sinh cảm động.......!!!


Như thường lệ,mỗi mùa Giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng - một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức.


"Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

(Internet)



Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Tình ái là cái chi chi


Hỡi thế gian, tình ái là cái chi chi

Sao mọi người lại đổi thay bởi nó 

Khi chưa yêu, nhãn quan ta nhìn mọi thứ thật rõ ràng. Cái gì cũng có nguyên nhân và kết quả. Vấn đề nào cũng tìm ra phương án chỉnh chu. Khó khăn nào cũng bình thản đối mặt.

Khi yêu rồi, đôi mắt ta cứ ngô ngố thế nào. Mới có tí hiểu lầm, con tim đã lồng lộn. Mới đợi chờ có vài giây, ta cứ ngỡ thời gian trôi đi triệu kiếp. Mới có chút giận hờn, ta đã tưởng đất trời đang sụp dưới chân.
Khi chưa gặp được người ta yêu thương, đêm nằm bên cạnh mẹ, tỉ tê tâm sự rằng con yêu mẹ nhất trên đời, sau này con sẽ chẳng lấy chồng đâu, sẽ ở vậy chăm sóc mẹ khi về già...
Bị tiếng sét ái tình đánh sượt qua vai, đêm nằm ôm điện thoại, tỉ tê tâm sự chuyện trên trời dưới đất, nào là em yêu anh nhất trên đời, nào là anh là cuộc sống của đời em, nào là tay ải tay ai với chân ẻm chân em...
Khoảnh khắc ta cất tiếng khóc chào đời, quanh ta là gia đình, là huyết thống ruột rà, là máu mủ tương lân. Họ mớm ta ăn, họ dìu ta bước, họ hướng dẫn ta đi và họ mở ra cho ta một chân trời đầy màu sắc...
Khoảnh khắc gặp gỡ người lạ mặt, ta đờ đẫn như trúng gió độc, ta mất vui khi chẳng có bóng hình ai. Lỡ có chia ly vì duyên kia chưa đủ, ta thề sống thề chết, ta quên ân dưỡng dục cù lao, ta đắm mình trong tơ tưởng hão huyền...