Thứ Tư, 19 tháng 7, 2023

Chuyện tình xuyên thế kỷ

Ảnh: ông Uyên và bà Thu thời trẻ

CHUYỆN TÌNH XUYÊN THẾ KỶ

 

Giữa cuộc sống hối hả khi con người có rất nhiều điều phải bận tâm thì tình yêu cũng vì đó mà gấp gáp, vội vàng. nhưng ở đâu đó giữa dòng đời vội vã, ta bất chợt ấm lòng khi thấy cái siết tay thật chặt của những đôi vợ chồng già. và đó chính là lý do mà pv kể cho độc giả về chuyện tình xuyên thế kỷ.

 

Yêu nhau trong thời kỳ đất nước còn khó khăn, sau khi kết hôn, ông Nguyễn Như Uyên và cô Đỗ Thị Thu không có nhiều thời gian bên nhau. những tháng năm dài đằng đẵng kẻ hậu phương-người tiền tuyến, họ đã nhắn gửi lời yêu thương qua nhiều cánh thư tay viết vội...

 

Ghé thăm gia đình ông Nguyễn Như Uyên vào một buổi chiều cuối tháng chín, chúng tôi cảm nhận được không khí ấm áp, cũng như sự hiếu khách của vợ chồng ông. dù đã ở vào cái tuổi xưa nay hiếm, nhưng ông như uyên còn rất nhanh nhẹn, da dẻ hồng hào, nụ cười tươi luôn hiện trên môi. khi pv ngỏ ý muốn được lắng nghe câu chuyện tình yêu của ông bà thời trẻ, bà nhìn ông ngượng ngùng: “chuyện tình của ông bà đơn giản lắm”.

 

“năm 1959, chúng tôi đang học cấp 3, thời kỳ cả nước chiến đấu chống quân xâm lược, nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc, chúng tôi cũng hăm hở gia nhập đội thanh niên xung phong đi làm đường chiến lược.

Có thời điểm Mỹ ném bom miền bắc rất ác liệt, người dân thành phố phải đi sơ tán ở lại chỉ còn đội ngũ thanh niên xung phong, những người lính và lực lượng y tế.

ngày ấy, tôi làm nhiệm vụ ở hải phòng, khi Mỹ ném bom ác liệt, tôi và các đồng đội phải vào hầm trú ẩn của lực lượng y tế.

Tại đây, tôi gặp Thu – vợ tôi bây giờ. hình ảnh cô y tá hiền lành, ngây thơ trong sáng đã khiến tôi muốn làm quen ngay từ cái nhìn đầu tiên”.

 

Sau lần đầu ấn tượng đó, ông Uyên và bà Thu có nhiều cơ hội gặp nhau, trao đổi công việc. cứ thế, tình cảm giữa họ dần phát triển thành tình yêu và được gia đình hai bên ủng hộ. gia đình ông uyên còn thúc giục hai người nhanh chóng kết hôn, vì khi đó, ông đã 37 tuổi, còn bà Thu bước sang tuổi 27.

 

“năm 1974, chúng tôi kết hôn, đám cưới chỉ có chút bánh kẹo, bao thuốc lá để mời anh em, bạn bè”, ông uyên nhớ lại.

“kết hôn xong, chúng tôi rơi vào hoàn cảnh không có chỗ ở. thấy thương đôi vợ chồng trẻ, tập thể đã nhường cho vợ chồng tôi một gian nhà kho chừng 4m2 ở tạm. dù chật chội nhưng lại ấm áp vô cùng bởi được ở bên người mình yêu thương”.

 

khi chiến tranh kết thúc, đất nước thống nhất, ông Uyên được cử sang Nga học tập từ năm 1975 đến năm 1980. ông Uyên đành xa người vợ hiền để lên đường học tập. hành trang ông mang theo nhiều nhất có lẽ là tình thương và nỗi nhớ.

bà Thu trải lòng: “ngày chồng đi học chúng tôi vẫn chưa có con. khi chồng được nghỉ phép thì tôi mới có tin vui. thời gian thai nghén, không có chồng bên cạnh đôi lúc tôi cảm thấy rất tủi thân, dù thế, tôi tự nhủ phải cố vượt qua tất cả để chồng yên tâm học tập,”.

 

Thời ấy, phương tiện liên lạc không đa dạng như bây giờ. để giữ lửa yêu thương, ông bà thường xuyên trò chuyện với nhau bằng những lá thư.

Những câu từ chất chứa tình cảm, yêu thương và nỗi nhớ thấm đẫm trong những cánh thư chính là động lực giúp tình yêu của ông bà vượt qua được rào cản về khoảng cách địa lý.

“thời đó, nếu không viết thư thì chúng tôi không có gì để liên lạc với nhau cả. khi nhận được lá thư của vợ tôi vui lắm và bà ấy cũng vậy. chính những lời yêu thương, động viên giúp chúng tôi có niềm tin tuyệt đối vào nhau”, ông Uyên nói thêm.

 

Sau khi hoàn thành khóa học, ông Uyên trở về nước và công tác tại Hà Nội, ngày được gặp vợ và con trai đầu lòng, ông vỡ òa cảm xúc:

“ngày tôi đi con còn trong bụng mẹ mà khi về con đã biết nói, biết cười. nghĩ đến khoảng thời gian con thiếu vắng cha mà lòng tôi thắt lại. may mắn thay, vợ tôi thường kể cho con nghe về bố, nên khi gặp con không bỡ ngỡ, hay tỏ ra lạ lẫm”. 

 

Rồi các con của vợ chồng ông lần lượt ra đời. nhắc về chuyện nuôi dạy con cái, ông Uyên bộc bạch: “trong gia đình, cả tôi và vợ đều đảm nhiệm việc nuôi dạy con, vợ tôi khi ấy là bác sĩ, cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định, thế nhưng tôi không nuông chiều con, mà ngược lại luôn nói với con rằng, bố mẹ đi làm rất vất vả mới kiếm được đồng tiền, vì thế những đứa con của chúng tôi rất ngoan, biết thương bố mẹ, hiếu thảo, cô con gái út hiện đang học thạc sĩ tại Úc”.

 

Công viên Cầu Giấy (Hà Nội) đã quen với hình ảnh chiều chiều có đôi vợ chồng già cùng nhau đi dạo. ông dìu bà, bà níu chặt tay ông, họ cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm đẹp một thời.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét