NGƯỜI XƯA SỐNG TRONG QUÁ KHỨ MÀ TỈNH, NGƯỜI NAY SỐNG TRONG HIỆN THỰC MÀ MÊ
Đương nhiên thời cổ xưa cũng không phải đều là thịnh thế mà
còn có rất nhiều binh biến loạn lạc, tuy nhiên trong cái loạn đó vẫn có rất
nhiều người không bị sóng dữ cuốn trôi hay nhấn chìm, mà ngược lại vẫn giữ được
tâm thái cần có. Và cũng có rất nhiều người có thể lội ngược dòng để tiến lên,
cái gọi là “gian nguy mới biết ai trung thành”, chính là nói những người như
vậy.
Người cổ xưa không chỉ sống trong thời họ đang sống, thực ra họ đang sống trong
lịch sử, chỉ có điều phạm trù lịch sử này không giống nhau nên cũng quyết định
đến sự lựa chọn và cấp độ cuộc sống của họ.
Người xưa là sống trong lịch sử của gia tộc
Phổ biến nhất là người cổ xưa thường rất coi trọng việc làm
rạng danh tổ tiên, lễ tết cúng bái đều phải cúng tổ tiên. Đạt được thành tích
gì đều bẩm báo với người đã khuất, làm việc xấu thì không còn mặt mũi nào gặp
tổ tiên dưới suối vàng.
Người Trung Quốc cổ xưa cũng dựa vào việc này để giáo dục đời sau, không được
làm chuyện có lỗi với tổ tiên. Cho dù là dân thường hay thiên tử cũng đều như
nhau. Thiên tử phạm lỗi thì còn nghiêm trọng hơn cả thứ dân, đầu tiên là có lỗi
với trời đất, sau đó là có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Vì vậy có thể nói, người Trung Quốc cổ xưa đại đa số là sống trong lịch sử gia tộc của họ. Hoặc nói cách khác họ sống là vì muốn làm rạng danh tổ tiên, tạo phúc cho con cháu. Đương nhiên nói rạng danh đây không phải là công danh lợi lộc hay quyền thế, mà là rạng danh về đạo đức.
Người xưa là sống để tiếp diễn một nền văn minh
Còn có một kiểu người, họ thậm chí vượt qua cả thế tục, có
thể nói họ chính là người ở một thế giới khác. Họ có thể là người tu đạo, hoặc
có thể là người tu Phật, cũng có thể là cao nhân ẩn dật nào đó, cũng có thể là
những người viết sách, vẽ tranh, chơi nhạc bị chôn vùi trong thời loạn
thế.
Những gì họ bộc lộ, thể hiện là một loại cảnh giới tinh thần khác, phạm trù
lịch sử mà họ chất chứa trong lòng là vô cùng to lớn, vượt qua cả gia tộc, Họ
tồn tại là vì chúng sinh, hoặc là để kéo dài nền văn minh.
Ví dụ như Khổng Tử chính là người như vậy, ông là người thời Xuân Thu, nhưng
ông sống trong lịch sử của ba triều đại, ông tồn tại là để tiếp diễn nền văn
minh đó. Nếu không có tấm lòng và khí phách cao thượng, thì làm sao ông vẫn có
thể bình thản đàn ca múa hát trong khi bị người Khuông giam cầm.
Nếu không có tấm lòng và khí phách cao thượng, thì làm sao Khổng Tử vẫn có thể bình thản đàn ca múa hát trong khi bị người Khuông giam cầm. (Ảnh qua ixigua)
Còn bây giờ hầu hết những người hiện đại sống thế nào?
Người hiện đại chính là sống trong cái gọi là “hiện thực”,
thậm chí là “hiện thực” của một khoảnh khắc mà thôi. Họ không sẵn sàng sống cho
nhiều hơn dù chỉ thêm 1 bước. Vì thế mới có người can tâm tình nguyện sống một
cuộc đời mơ mơ màng màng như một kẻ say.
Con người ngày nay phần lớn đều đang sống trong một xã hội mà ai ai cũng hẹp
hòi ích kỷ, vậy thì xã hội đó sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Vậy đáng sợ thế nào?
Hãy nhìn Trung Quốc đại lục ngày này, hàng nông sản ngậm đầy chất độc, giả dối
ranh ma, tranh giành lẫn nhau, đâu đâu cũng là đáng sợ như vậy đó.
Mặc dù hiện thực có đôi lúc u tối, thậm chí là hung ác, nhưng trong cái ‘hiện
thực’ đáng buồn này, cũng có một vài người vẫn kiên trì giữ được chính nghĩa và
sự lương tri trong sự bức hại tàn khốc. Họ đã hy sinh thân mình để làm trụ đá
giữa dòng nước lũ cuồn cuộn. Họ đương nhiên không phải sống vì một triều đại,
và cũng sớm đã vượt qua cả phạm vi về gia đình, quê hương. Họ là những người
sống vì hạnh phúc của chúng sinh và để tiếp nối nền văn minh mới, họ sống trong
cả quá khứ và tương lai. Đó chính là một loại cảnh giới.
Theo chuaphonghanh.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét