ĐỖ ĐỨC NGỌC TỔ SƯ KHÍ CÔNG Y ĐẠO VIỆT NAM
KCYĐ ra đời cũng từ một căn bệnh không thể chữa được… của chính người sáng lập ra nó – Đỗ Đức Ngọc cách đây 13 năm.
Nhớ lại chuyện khởi đầu đó, ông Ngọc kể: Khi đó tôi bị đau cánh tay hoài mà không sao chữa hết được. Đi khám họ bảo không sao, đi châm cứu cũng không hết. Tôi là dân học võ nên tự vận dụng để chữa thì mỗi khi vận khí công lại càng đau hơn.
Các cách Tây-Ta đều bó tay. Không thể chịu nổi, tôi phải tìm cách tự chữa cho bản thân. Sau khi tự chữa, tìm học và tự nghiên cứu tiếp thì… KCYĐ ra đời.
KCYĐ thực ra là Đông Y Khí Công bao gồm cả cách ăn, uống là tinh-luyện khí-thần kinh tức là luyện thần. Thành ra có những người có tinh, có khí mà không có luyện thần. Thần là gì? Tức là người đó vẫn cứ lo nghĩ, nơm nớp lo sợ không biết uống thuốc này có tốt không, ông bác sĩ, ông thầy này có giỏi không hay nhiều khi uống thuốc thấy bớt bệnh lại nghĩ ‘thôi chắc khỏi rồi’ và thôi uống v.v…
Nói cách khác tinh thần bất an. Chính vì thế khi các vị thiền sư bị bệnh thì một trong những cách họ làm là ngồi thiền một thời gian để giảm hay hết bệnh. Tức là Tâm bình-Thế giới bình.
Ông Ngọc cho biết riêng ở Toronto đã có hàng ngàn người được chữa khỏi bệnh nhờ phương pháp KCYĐ.
Như vậy nhiều bác sĩ sẽ không thích điều đó. Ông chữa khỏi cho bệnh nhân mà họ không chữa được. Ông đã bị họ kiện hay gây khó khăn gì chưa?
Tất nhiên, tôi đã bị họ đòi kiện, thanh tra và gây khó dễ thời gian ban đầu, khá lâu rồi, khoảng 13 năm trước đây. Hôm đó một ông thanh tra, trong tay cầm tới 25 tấm danh thiếp của tôi, gõ cửa xin vào.
Tôi hơi ngạc nhiên vì chỉ cần một tấm danh thiếp là đủ biết địa chỉ, cần gì tới 25 tấm. Hóa ra đó là 25 tấm danh thiếp mà mặt sau có ghi chú của các ông bà bác sĩ có bệnh nhân được chữa khỏi do tập KCYĐ. Ít nhất 25 vị bác sĩ đã muốn thưa tôi vì tôi không phải là bác sĩ, tôi không được phép chữa bệnh. Ở bên này nếu anh không phải là bác sĩ, không có bằng và giấy phép hành nghề v.v… anh không được khám bệnh, chữa bệnh, kê toa thuốc.
Ông thanh tra lật phía sau từng tấm danh thiếp và nói: Có người muốn thưa ông vì ông đã chữa cho bệnh nhân của họ khỏi bệnh mất ngủ, có người thưa ông vì ông chữa cho bệnh nhân của họ hết bệnh thận, có người thưa ông vì ông đã chữa cho bệnh nhân của họ hết ung thư v.v…. Ông ta hỏi tôi: Ông có chữa không? Tôi trả lời:
Thưa ông, tôi không chữa.
Ông có khám không? – Không khám.
Ông có kê toa thuốc cho họ không? Tôi khẳng định: Không.
Vô lý! Vậy tại sao những người này khỏi bệnh, những bệnh mà các bác sĩ của họ không chữa được?
Ông ta không tin. Trên thế giới này mấy ai tin những điều đó.
Vậy phải làm sao để ông ta tin, nếu không tôi có nguy cơ phải ra tòa.
Ông Ngọc kể tiếp câu chuyện thú vị: Tôi nhìn ông ta và nói: ‘Tôi không khám ông nhưng tôi nhìn sắc mặt ông, tôi biết ông bị cao huyết áp và mất ngủ. Ông có bị những bệnh đó hay không? Ông ta sửng sốt hỏi: Làm sao ông biết?
Tôi nói: Người bình thường khi nắm tay không bị đau. Nếu cao huyết áp ngón 3-4 đau. Rồi, ông lấy tay bấm thử xem có đúng vậy không? Tất nhiên ông ta không đồng ý. Tôi liền chộp tay ông ta và bấm liền một cái, ông ta đau rụt tay lại.
Nhỡ cả 5 ngón đau thì sao?, ông ta hỏi lại. Tôi nói: Không, chỉ có ngón 3, ngón 4 đau mà thôi. Bây giờ tôi bấm ngón 1, ngón 5 của ông này. Tôi bấm liền và ông ta không thấy đau.
Ông ta hỏi: Bây giờ chữa làm sao?
Bây giờ tôi mà trả lời chữa là tôi chết rồi, tôi quay ra nói với ông ta: Đấy nhé, tôi không hề khám mà tôi biết ông đang bị cao huyết áp.
Thế chữa làm sao? Tôi vẫn khẳng định: Tôi không chữa.
Ông ta lại hỏi: Không chữa làm sao hết?
Ông muốn hết không? Bây giờ ông vuốt-xoa đi.
Ông ta không làm, tôi chụp tay ông ta vuốt bàn tay và các ngón tay. Vuốt xong tôi bảo ông ta: Ông hết bệnh rồi!
Ông ta trợn mắt lên hỏi: Làm sao ông biết?
Tôi đã nói rồi, bấm các ngón 3-4 nếu đau là còn bệnh, không đau là hết bệnh. Ông bóp thử xem.
Ông ta không bóp, tôi giật tay ông ta và bóp. Lần này ông ta để nguyên tay vì không đau.
Sau đó tôi nói với ông ta: Ông thấy đấy, tôi không khám bệnh. Phần lớn mọi người đến đây tự khai họ bị huyết áp cao, bị tiểu đường, mất ngủ… Tôi không chữa, như ông thấy, tôi chỉ vuốt tay, xoa bóp -đâu có phải chữa bệnh gì đâu. Tôi không không kê đơn thuốc, làm gì có thuốc mà kê.
Vậy chuyện đó kết thúc ra sao? Ông Ngọc vui vẻ: Sau đó ông ta quay lại lịch sự hơn rất nhiều và đưa tôi một văn bản đại ý: Những người đậu bằng bác sĩ, có số code hành nghề mới được hành nghề chữa bệnh, khám bệnh, cho toa thuốc… Xin ông lưu ý giùm cho. Nói cách khác là: Ông không khám, không chữa, không cho toa thuốc là ông không phạm luật. Việc làm của ông nhiều người không thích nhưng tôi cũng không thể đóng cửa ông được.
Hiện nay, KCYĐ phát triển ở Montreal và Toronto rất mạnh. Qua website ông Ngọc đã phổ biến, có hàng chục ngàn người theo các phương thức luyện tập của KCYĐ. Hè năm nay ông Ngọc có thể sẽ đến Edmonton trực tiếp giới thiệu KCYĐ, hướng dẫn và chữa bệnh tại đó. Sau đó đến theo lời mời tới Vancouver, nhiều nơi bên Mỹ v.v…
Tuy nhiên, việc hướng dẫn tập luyện và chữa bệnh này là miễn phí nên phụ thuộc vào khả năng tài chính của các địa phương. Bên cạnh đó ông Ngọc nói luôn là nhiều người không thích việc ông làm vì chữa bệnh là một ngành thương mại. Hàng trăm ngàn, hàng triệu người đang dùng thuốc giảm huyết áp, tăng huyết áp, thuốc giảm tiểu đường v.v… bỗng nhiên khỏi dùng nữa và quay ra tập KCYĐ thì nhiều người sẽ rất khó chịu và không chấp nhận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét