Xin kể về một môn học mà thời đó chúng tôi ai cũng thích, đó là
Econometrie – “Kinh tế lượng” như sau này người ta dịch ra. Tuy là trường Cầu
Đường nhưng đội ngũ giảng viên về môn này của trường chúng tôi khá nổi tiếng so
với Paris nói chung, có mấy vị giáo sư là “học trò của học trò của Roy” – Roy ở
đây là tên thánh của Adam Smith thì phải (?!), “tổ sư” của kinh tế chính trị mà
môn khoa học này liên quan rất mật thiết. Đến những năm 30 Econometrie mới manh
nha trở thành một môn học riêng biệt, và chúng tôi là những lớp đầu tiên được
thừa hưởng thành quả của môn học mới này. Xin bàn vài lời về môn học này, mà
sau này các khoa kinh tế có lẽ nghiên cứu sâu hơn, nhưng tôi muốn mô tả cái
“hồn” của môn học thú vị này mà chúng tôi được truyền thụ cho thời đó:
Econometrie hiểu nôm na là “đo đếm được kinh tế”- chính vì sự “đo
đếm” được này mà phải nói rằng ở châu Âu thời đó rất nhiều chính phủ nửa muốn
cấm môn học này, nửa lại muốn khuyến khích nó phát triển. Nó khá “đáng ngại”
cho cả các nước theo khối quốc tế cộng sản, cả các nước tư bản phát triển, cả
những nước bị thuộc địa! Môn này có từ thời Marx, nhưng phải sang đầu thế kỷ 20
nó mới phát triển mạnh, các công cụ toán học, thống kê, mô hình... mới được áp
dụng nhiều! Marx khi đứng tuổi cũng bắt đầu quan tâm tới kinh tế lượng, nhưng
có vẻ đã muộn rồi, ông đã viết xong “Tư bản luận”. Lenin viết rất nhiều sách về
đủ các chủ đề, từ đấu tranh giai cấp cho đến kinh tế, chính trị... nhưng trong
tác phẩm của ông rất ít các con số - rõ ràng ông không rành và điều kiện chưa
cho phép econometrie phát triển thời thế chiến lần thứ nhất.
Nhưng sau đó là thời bùng nổ của econometrie – người ta nhờ nó mà
hiểu kỹ về giai cấp, tài sản, nhà băng, cổ phần, GDP... và có thể đánh giá được
hết về từng cá nhân, doanh nghiệp, xã hội!
Nếu cứ “đo đếm” thì rõ ràng qua các con số và công cụ toán học
người ta tính được nước Pháp bóc lột các thuộc địa về kinh tế ở mức độ nào, hay
công nhân ở một nhà máy của Pháp, của Đức có thể tính ra giới chủ đang kiếm lời
thông qua việc họ làm thuê ở mức bao nhiêu. Giới chủ lại càng cần biết
econometrie để tính toán được mức độ lời lãi đến đâu là hợp lý mà không đẩy
công nhân đến đường cùng. Còn giới thợ thuyền nếu được biết econometrie sẽ hiểu
một điều cực kỳ “nguy hại”: muốn xóa bỏ nghèo đói chỉ có thể bằng cách mạng –
Pháp hay Đức rất ngại rằng econometrie sẽ dẫn họ đến với chủ nghĩa Marx! Thế
nên sức hấp dẫn của môn học này càng tăng! Vì nó đang trong quá trình hình
thành nên chúng tôi càng thích học, nhưng học thế nào rất tùy thuộc vào ông
thầy! Có những ông thầy giảng ngược hẳn ý của nhau, có những kết luận nhiều khi
đối lập (cũng là dễ hiểu thôi, tùy thuộc vào số liệu đầu vào...). Tất cả chúng
tôi đều hiểu một điều: phải giỏi econometrie thì sau này về làm gì cũng sẽ cần
đến nó, mặc dù nó chỉ là môn học không theo chuyên ngành.
Trần Đức Thảo hay qua trường chúng tôi, về triết học thì không thể
tranh cãi được với anh nhưng về econometrie thì chúng tôi sẵn sàng – vì bản
chất nó vẫn là toán thôi. Quan tâm đến econometrie nên triết gia Thảo khá biết
về đời sống công nhân, nhất là thợ thuyền Việt ở Pháp chứ không chỉ hàn lâm
không đâu... (Môn này đòi hỏi dùng nhiều đến toán, nên được dạy kỹ nhất ở những
trường như Bách khoa Paris hay Hành chính công...) Theo cá nhân tôi thì dù kinh
tế học ngày nay phát triển đến đâu chăng nữa thì ở nước ta những vị trí chủ
chốt như chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh, ban giám đốc tổng công ty nhà nước
hay tập đoàn bắt buộc phải học rất kỹ, phải thi kiểm tra rất kỹ về kinh tế
lượng, nếu không sẽ chẳng thể làm nổi chức vụ của mình và không thể có tiếng
nói chung đối với thế giới!
Trích Hồi ký của Lê Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét