NẾU ĐÃ LÀ TÌNH YÊU THÌ KHÔNG CÓ ĐÚNG HAY SAI
Có một câu nói thế này, trong tình yêu, vốn chẳng có sự phân biệt đúng hay sai, chỉ có yêu hoặc không yêu.
Người ta vẫn cứ cố chấp cho rằng, chỉ cần chân thành và kiên trì, một ngày nào đó sẽ cảm động được trái tim vốn dĩ không thuộc về.
Bạn chỉ xuất hiện vào đúng thời khắc người ấy cô đơn nhất, nhưng mãi mãi cho đến sau này, bạn chẳng phải bàn tay mà người muốn nắm lấy. Vậy thì, rốt cuộc bạn cố gắng nhiều như thế nào thì kết cục cũng đâu thể thay đổi.
Một dạo tôi khăng khăng cho rằng, khi yêu một người thật lòng thì phần yêu nhận về cũng tương đương.
Dạo ấy, tôi chưa biết tình yêu lại có nhiều ngã rẽ quanh co như vậy. Cho đến khi trải qua mối tình đầu không mấy nguyên vẹn, tôi bỗng có cảm giác, chẳng phải cứ đem hết tim trao cho người ta thì người ta sẽ ở bên cạnh mình suốt đời.
Hứa hẹn khi còn yêu, suy cho cùng cũng chỉ là lời nói để an ủi người bên cạnh. Còn đến khi quyết định rời xa, lời hứa trở thành vết thương sâu hoắm, như một lưỡi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào tim. Thế nên, tôi không thích sự hứa hẹn, yêu nhau hôm nay, bình yên hôm nay thôi.
Nếu bạn đang trong một mối quan hệ yêu đương, thì hãy thật sự hạnh phúc, còn nếu không hạnh phúc, hãy rời đi.
Thanh xuân của chúng ta không chỉ có mỗi tình yêu. Tình yêu là thứ gia vị khiến cho cuộc sống trở nên rực rỡ hơn, nhưng nó không phải là tất cả.
Tất nhiên ai cũng có một thời tuổi trẻ, tôn thờ tình yêu. Khi đi qua những mảnh vỡ, tự khắc bạn sẽ biết cách yêu thương bản thân nhiều hơn. Bởi nếu đến chính mình còn không trân quý thì lấy tư cách gì đòi hỏi người khác phải nâng niu, vỗ về.
Yêu một người, không chỉ sống hết lòng vì nhau, mà đôi khi còn phải học cách bao dung và can đảm buông tay.
Bạn và người ấy, hoặc có thể vô tình gặp lại, hoặc có thể chẳng bao giờ nhìn thấy gương mặt ấy nữa. Dù hai người ở chung một thành phố, hít thở chung một bầu không khí, nhưng sẽ không còn những cuộc hẹn, không còn những lần đón đưa.
Hoặc cũng có những tình yêu, chưa chớm nở đã vội tàn, chưa bắt đầu đã ly biệt hai nơi. Vì yêu quá nhiều, nên chỉ đành im lặng, bởi sợ nói ra sẽ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
Tôi thường gọi những mối tình như thế là tình yêu cam tâm. Vì cam tâm, nên đến cuối cùng, khi đã rời xa, người còn lại cũng chẳng biết được nỗi đau mà đối phương gánh chịu. Cứ như thế, đợi thời gian hàn gắn tất cả.
Khi bạn dành cho ai một thứ tình cảm trên cả tình yêu, tôi tạm gọi là thương, bạn sẽ luôn mong người ấy hạnh phúc, dẫu người không chọn đồng hành cùng bạn. Thế nên, sẽ chẳng ai biết được, liệu mình yêu người ấy có đáng hay không, có đúng hay sai.
Tôi vẫn có thói quen xem lại những bức ảnh cũ, đôi khi chỉ là một tấm ảnh đen trắng, loang lổ màu thời gian. Lúc chụp thấy nó rất đỗi bình thường nhưng lật lại thì cả một quãng đời, ẩn chứa nhiều câu chuyện. Tình yêu cũng vậy, có gặp gỡ ắt có chia xa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét