Cho dù bạn làm gì, bạn thành công đến đâu đi nữa, vẫn luôn có
người cho bạn là sai. Cho dù bạn sống tốt thế nào, vẫn luôn có người phê bình bạn.
Vậy "Phải làm gì khi bị người khác coi thường?" Câu chuyện dưới đây
chắc chắn sẽ là câu trả lời sáng tỏ nhất.
Chuyện rằng vào năm Hi
Ninh thứ 4 (1071), trong một lần cải trang dạo chơi, Tô Thức - nhà văn, nhà thơ
nổi tiếng thời Bắc Tống, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, giữ
chức thông phán ở Hàn Châu - vào một ngôi chùa để nghỉ chân vì đã khá mệt sau
chuyến du ngoạn.
Do không mặc quan phục
nên trông ông rất giản dị, bình thường. Thấy vậy, vị phương trượng trong chùa
liền tỏ ý xem thường và nói với ông: "Ngồi", đoạn
lại quay sang bảo tiểu hòa thượng: "Trà". Tiểu
hòa thượng hiểu ngay tâm ý của thầy mình, liền mang cho khách một chén trà cũ
đã nguội.
Tuy nhiên, chỉ sau vài
câu chuyện, Tô Thức đã cho thấy được khả năng ăn nói lưu loát và phong thái phi
phàm của mình. Lúc này, phương trượng cảm nhận được vị khách của mình chẳng
phải tầm thường nên đã mời ông vào trong phòng đàm đạo. Sau khi vào phòng,
phương trượng khách khí nói: "Mời ngồi!". Lại
bảo tiểu hòa thượng: "Kính trà!".
Đến khi biết được vị
khách này chính là đại thi nhân tiếng tăm lừng lẫy Tô Đông Pha, phương trượng
lại trở nên cung kính hơn và mời ông vào phòng khách, liên tục nói: "Kính mời ngồi!". Rồi lại gọi tiểu hòa
thượng: "Kính trà thơm!".
Lúc Tô Đông Pha cáo từ,
phương trượng đề nghị: "Tô học sĩ hạ cố đến chơi, mời ngài đề lên mấy chữ
làm lưu niệm". Tô Đông Pha mỉm cười múa bút, viết lên một câu đối.
Vế trên là: "Tọa,
thỉnh tọa, thỉnh thượng tọa". (Ngồi, mời ngồi, kính mời ngồi).
Vế dưới là: "Trà,
kính trà, kính hương trà". (Trà, kính trà, kính trà thơm).
Vị phương trượng lúc đó
mới thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, không nói được lời nào.
Câu chuyện xưa tuy ngắn vậy thôi nhưng quả thực vô cùng thú vị, ý vị
cũng sâu xa. Con người ta bình thường vẫn quen vội vàng đánh giá người khác qua
dáng vẻ bề ngoài, rồi dựa theo thân phận mà đối nhân xử thế. Đối với người danh
phận tầm thường thì tỏ vẻ coi thường ngạo nghễ, còn với ai có danh phận cao quý
tiếng tăm thì mới tỏ vẻ quý phục. Làm một người tu luyện như vị phương
trượng kia cũng không tu bỏ được cái tâm phân biệt này.
Đã từng có không ít những câu chuyện chân thực khuyên bảo người ta
lưu tâm về phương diện này, câu chuyện thú vị về câu đối của Tô Đông Pha ở trên
một lần nữa nhắc nhở chúng ta.
Ở đời cũng vậy, giá trị
của một người nào phải chỉ gói gọn trong vài lời nói của người khác mà phải
trải qua cả một quá trình nuôi dưỡng, luyện rèn. Khi đã đạt được phong thái
điềm tĩnh thanh cao như Tô Thức trong câu chuyện ở trên thì tự khắc bạn sẽ được
người khác tôn trọng.
Hãy luôn là chính mình.
tự mình làm chủ tâm trạng mình. Chủ động nắm giữ cuộc sống của mình, làm cho
chính mình trở nên tốt đẹp hơn là một cách hoàn hảo để đáp trả những người xem
thường bạn và cũng để cho mọi người càng yêu mến bạn thêm.
Theo
Trí thức trẻ