Thứ Ba, 16 tháng 3, 2021

Tha thứ cho kẻ thù là phóng thích cho chính mình

 HÃY THA THỨ VÀ THƯƠNG YÊU KẺ THÙ

 

Tha thứ là phương thuốc chữa lành những vết thương, nhưng ai mới có khả năng chế tạo ra “thần dược” này? Làm sao có đủ lý trí, vị tha, khoan dung, lòng dũng cảm và tâm thái bình tĩnh để tha thứ?

Một hôm, có một đệ tử hỏi sư phụ: “Thưa sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại. Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”

Vị sư phụ đáp: “Con hãy ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ!” Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã học được tha thứ cho họ rồi thưa sư phụ! Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”. Sư phụ đáp: “Chưa xong đâu! Con hãy về tịnh tâm, mở hết lòng ra thương yêu họ!”.

.

Người đệ tử gãi đầu: “Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương yêu họ, thì…! Thôi được, con sẽ cố làm!”. Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt rất vui vẻ, khoe với sư phụ là đã có thể thương những người mà trước đây từng đối xử tệ bạc với mình.

Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về tịnh tâm, biết ơn họ! Bởi nếu không có họ thì con đâu có cơ hội đề cao tâm tính như vậy!”. Người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở. Anh tuyên bố: “Con đã biết ơn hết mọi người đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”.

Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé! Họ đã làm đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ!”.

.

Thiền tông Nhật Bản có ghi chép lại câu chuyện về Thiền sư Hakuin Ekaku (1686-1768). Ngài là một vịthầy đạo hạnh khiêm nhu, lối sống giản dị, thanh tịnh, là thiền sư vĩ đại “500 năm mới có một người” của nước Nhật. Thiền sư Hakuin rất được mọi người trọng vọng kính nể vì phong cách đạo đức thánh thiện của ông.

Một ngày kia, có một người con gái trẻ đẹp nhà gần chùa của thiền sư bị chửa hoang. Người ta không biết cha đứa bé là ai. Bố mẹ cô gái vô cùng tức giận và xấu hổ nên đánh đập tra khảo con gái để biết về lai lịch tình nhân. Ban đầu cô con gái không chịu nói gì cả, nhưng sau cùng vì bị đánh đập dữ dội, cô tiết lộ đó chính là thiền sư Hakuin. Một vị sư được người người kính trọng lại làm chuyện như vậy nên câu chuyện lan ra khắp xóm làng, dân chúng dị nghị, nghi ngờ, xầm xì, khinh thường…

.

Đệ tử của thiền sư dần dần bỏ đi gần hết. Không chỉ có vậy, gia đình cô gái vô cùng tức giận, chờ đứa con được sinh ra rồi mang tới dúi cho thiền sư. Họ nói: “Đấy, con của ông đấy, ông giữ mà nuôi lấy, đồ đạo đức giả!”.

Thiền sư không nói gì, bình thản nhận lấy đứa bé. Vì không có sữa cho đứa bé, bị đệ tử xa lánh, nên chính thiền sư phải bồng đứa bé ngày ngày đi xin sữa, bị người đời chê bai, dè bỉu. Sau một thời gian dài, vì lương tâm cắn rứt và giày vò khôn nguôi nên cô gái quyết tâm nói ra sự thật để giải thoát cho bản thân mình. Cô khai đứa bé đó là con của cô và chàng bán cá ở chợ.

.

Cha mẹ cô nghe xong liền cảm thấy tội lỗi vô cùng tức tốc dẫn con gái tới chùa giập đầu sám hối với thiền sư và xin cháu về. Thiền sư nghe xong chỉ bình thản nói: “Thế à!”. Sự tình được truyền đi, dân chúng ngưỡng mộ, các đệ tử cảm phục đức nhẫn nhục và tâm lượng thản nhiên của thiền sư nên lần lượt kéo về. Danh tiếng thiền sư nay lại hơn xưa. Đọc câu chuyện trên ai ai cũng nhận thấy ở thiền sư Hakuin chữ “Nhẫn” và “Thiện” vô cùng to lớn.

 

Trong cuộc sống, dù bạn là ai, làm nghề nghiệp gì, nỗ lực ra sao…dường như đều không tránh khỏi bị ai đó đối xử bất công, lợi dụng, thù ghét, chà đạp. Nếu chúng ta “lấy oán trả oán” thì oán hận sẽ chất chồng, càng ngày càng không gỡ ra được. Có người nói tâm oán hận như một túi rác, bạn ôm nó trong lòng càng lâu thì càng hôi thối sinh bệnh, chi bằng quẳng nó đi. Ít nhất cũng đừng nên tự trừng phạt mình bằng lỗi lầm của người khác. Tha thứ giúp chúng ta được bình yên.


Người xưa từng nói: “Lấy oán báo oán, oán oán trập trùng. Lấy đức báo oán, oán ấy tiêu tan”, quả là rất có đạo lý. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét