Thứ Tư, 14 tháng 8, 2024

Cổ nhân dạy “Xem gian bếp, biết nết đàn bà”

 

CỔ NHÂN DẠY “XEM GIAN BẾP, BIẾT NẾT ĐÀN BÀ”

Trước đây việc bếp núc được coi là tiêu chuẩn hàng đầu, trở thành thước đo công - dung - ngôn - hạnh của một người phụ nữ. Nhiều khi, nhân duyên thành hay bại cũng từ gian bếp mà ra.

Những người đàn ông thời xưa mỗi khi đưa vợ tương lai về ra mắt, thông thường mẹ chồng sẽ không quan tâm hay để ý quá nhiều đến ngoại hình, học vấn, điều đầu tiên mà họ quan tâm chính là chuyện bếp núc.

Thậm chí, nếu ai lấy vợ gần, mẹ chồng có thể sẽ vào căn bếp để kiểm tra xem có ưng ý hay không. Đối với họ, gia đình cần phải có con dâu biết lo chuyện bếp núc.

Nếu như may mắn, người phụ nữ biết việc bếp núc thì chuyện cưới xin sẽ thuận buồm xuôi gió, còn chẳng may cô gái đó vụng về, cả hai dù có yêu nhau đến mấy cũng khó mà có thể thành đôi. Vì thế, người xưa cho rằng, nhân duyên sẽ phụ thuộc vào cái bếp nhiều hơn là tình yêu.

Thời nay, dù quan niệm “Vào bếp xem nết đàn bà” đã không còn chính xác. Tuy nhiên, căn bếp vẫn là nơi giữ trọn vẹn được hạnh phúc gia đình, điều này vẫn được nhiều người tán đồng.

Căn bếp không thể đánh giá hết toàn bộ tính cách cũng như con người của một ai đó.

Tuy nhiên, nếu như nhà bếp lạnh tanh quanh năm suốt tháng, điều này chứng tỏ gia đình cũng không mấy hạnh phúc, êm ấm. Suy cho cùng, việc nấy một bữa cơm ấm nóng để cả nhà quây quần bên nhau mới chính là điều tuyệt vời và hạnh phúc nhất.

Hôn nhân có hạnh phúc hay không, nhìn bữa cơm là biết

Nhiều người cho rằng, hôn nhân phải thiết thực từ việc ăn cơm, mặc đồ và tiền bạc; mọi thứ đều phải tỉ mỉ cùng với nhau. Trong cuộc sống, phải lãng mạn thì mới thú vị, nếu không thì khó mà lâu bền.

Có người cho rằng, lãng mạn chỉ tốn thời gian nhưng ăn cơm chậm rãi chỉ lãng phí thời gian, uống trà nói chuyện với nhau cũng chỉ tốn thời gian.

Tuy nhiên, dù có thế nào đi chăng nữa, một bữa cơm vui vẻ đầm ấm giữa hai vợ chồng chính là điều không thể thiếu của một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Trong cuộc sống của chúng ta, có không ít gia đình ly hôn nguyên nhân cũng chỉ vì xung đột hai bên; trong đó, nguyên nhân bữa cơm tẻ nhạt là một yếu tố quan trọng.

Làm vợ chồng với nhau, sống với nhau cả một đời, nếu như một bữa cơm cũng không thể ăn cùng nhau một cách vui vẻ thì khó mà sống vui vẻ, hạnh phúc với nhau.

Do đó, đã là vợ chồng với nhau, hãy dành cho đối phương những giây phút đầm ấm và vui vẻ bên mâm cơm gia đình, dù mâm cơm đó có giản dị và đơn sơ như thế nào.

ST 

 

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2024

Cách Xử Thế Người Xưa

 

CÁCH XỬ THẾ NGƯỜI XƯA

Có một chú học trò được dịp lên phố chơi. Nhằm ngày chợ phiên, một vụ mất cắp xảy ra tại quán trọ, chú học trò liền bị quan huyện bắt nhốt vì người ta ngờ chú là thủ phạm.

Sau khi trải qua những thủ tục tra hỏi phiền phức, quan huyện tìm ra thủ phạm chính, chú học trò được trắng án ra về.

Khi về làng, gặp lại vị thầy dạy học, chú nhỏ tức tưởi kể lại tự sự, bộc bạch nỗi hàm oan của mình. Ông thầy im lặng nghe xong câu chuyện, nghiêm nghị ra lệnh đánh đệ tử mười roi phạt.

Ðương sự rất ngạc nhiên, nhưng không dám cải lời thầy, riu ríu leo lên bộ phản nằm chờ trận đòn mà lòng hoang mang vô kể.

Các bạn chú thấy thế, ngạc nhiên thưa: - Thưa thầy, trò này vô tội sao lại bị đòn? Ông thầy từ tốn giải thích: - Ðành rằng nó vô tội, nhưng tại sao giữa phố chợ đông đảo chỉ mình nó bị tình nghi là kẻ cắp?

Ta đánh đây là phạt cái tội nó có bộ vó của thằng ăn cắp để cho người ta nghi ngờ. Nếu nó không chỉnh đốn tư cách lại, ta e rằng nó sẽ bị hàm oan nhiều lần nữa.

Ðây là một trong những cách xử thế tuyệt diệu của người xưa. Cổ nhân đào luyện thế hệ đàn em phải sống sao cho "Cúi xuống không thẹn đất, ngẩng lên không thẹn trời".

Ðành rằng chú bé trên đây không hề gian tham nhưng vị thầy không bằng lòng khi thấy học trò mình chưa đủ tư cách chính nhân quân tử, khiến người ta mất lòng tin nơi mình.

Thông thường, chúng ta rất dễ nhẫn nhịn những lời khen (mà mình không hoàn toàn xứng đáng) và ngược lại, chúng ta không tài nào kham nhẫn nổi những lời vu oan trách mắng vô căn cứ, chúng ta tìm mọi cách giải bày lại nỗi hàm oan của mình cùng mọi người. Có lẽ vì thế mà chúng ta kém xa người xưa chăng?

Lỡ chúng ta bị một nỗi hàm oan, thì hãy thử tự tìm xem mình đã có những tác phong, cử chỉ cung cách như thế nào ... để cho người ta phải nghĩ về mình xấu tệ như thế đó.

Nếu tìm thấy nguyên do nằm nơi mình, thì chúng ta đã bắt đầu nắm được chìa khóa giải thoát rồi đó.

Phật dạy : Bị người vu cáo, vu vạ, phải làm sao?

Đừng để tâm hay quan tâm quá tới điều đó, tại vì đã có Đạo trời.

Đạo trời vốn không phân biệt thân thuộc, rất Khách quan. Qua vài năm nhìn lại, bạn sẽ thấy rõ được kết cục ra sao.

Sống trên đời, gặp bất luận chuyện gì cũng không cần phải vội vã biện bạch thanh minh. Điều gì cũng không cần phải hối hả đi biểu đạt hết, nói hết.

 

Người từ trăm năm


NGƯỜI TỪ TRĂM NĂM

Nhiều kẻ nhà giàu thời nay vẫn đêm ngày bòn của thành núi rồi hi vọng được các nhà khoa học dùng cách nào đó giúp mình sống thêm. Với mấy bà thì sống dai chưa đủ, phải trẻ đẹp thiệt lâu mới chịu, dù đường dài phải nhờ dao kéo tùng xẻo liên miên để giằng co với con tạo.

Mấy hôm nay tôi ngẫu nhiên đọc mấy bài báo thiệt lạ. Các tỉ phú Việt Nam trong nước gần đây đã biết học theo người Tàu dùng các loại thần dược gì đó từ thai nhi ngâm rượu, cho đến những động vật khó ngờ nhất hoặc mua gỗ đàn hương, ngọc am về làm giường nằm, ghế ngồi để ngày đêm ngửi lấy mùi hương của chúng như một kiểu linh khí giúp sống lâu.

Mới đây, danh ca Michael Jackson đã tìm đến bác sĩ Gunther Von Hagens lừng danh thế giới để mong được trường xuân bằng một đề nghị thật độc đáo:

Ông bác sĩ muốn thay gì trong người chàng cũng được, nhựa dẻo hay kim loại đều ok, miễn là thay thế được mấy món phù du trong hình hài giả tạm này để mươi năm sau chàng còn có thể tiếp tục tung tăng nơi miền dương thế.

Nhân loại ai chẳng ham sống sợ chết, ham sướng sợ khổ, nhưng một khi không có được vốn liếng tâm linh căn bản, người ta rất dễ thành ra quái vật với những suy nghĩ ích kỷ và tàn bạo khó ngờ.

Câu hỏi quan trọng nhất vẫn còn lơ lửng đó: Làm sao có thể bất tử, chuyện đó có thực không? Xin thưa ngay, có đến 1001 cách để khiến mình trường sinh bất tử, thọ ngang nhật nguyệt.

Có điều là tùy theo căn cơ của bản thân mà mỗi người có được bất tử hay không và bất tử theo kiểu nào.

Như câu chuyện mới đây có một bản tin văn nghệ làm tôi suy nghĩ hoài. Nữ diễn viên Natasha Richardson người Anh vừa qua đời trong lúc học trượt tuyết tại Canada ngày 17 tháng 3 vừa qua.

Cô đi đã mấy hôm rồi, mà thiên hạ vẫn chưa hết bàng hoàng.

Cô chết trẻ, mới 45 tuổi, và ra đi ngay giữa lúc có trong tay tất cả những thứ tốt đẹp nhất: Nhan sắc, tiếng tăm, tiền bạc, tình yêu, con cái.

Cô xuất thân từ một gia đình xuất sắc (Mẹ cô từng đoạt giải Oscar, chồng cô hiện là một đạo diễn tiếng tăm và cô có hai cậu con trai đẹp như thiên thần).

Cô diễn viên đã để lại di nguyện là hiến nội tạng cho bất cứ ai cần đến. Và lập tức tâm nguyện đó của cô đã được thực hiện:

Một cô bé 7 tuổi tên Morgan McCracken đang thập tử nhất sinh đã được cứu sống bằng phần cơ thể hiến tặng của Natasha Richardson.

Cô diễn viên đã vĩnh viễn ra đi, nhưng cô hiện vẫn tồn tại qua một hình hài khác: Trên người cô bé 7 tuổi kia và trong tim mọi người!

Thay vì cảm thấy an lòng hay thích thú với những kiểu chuẩn bị hậu sự thuần túy vật chất, sao ta lại không thử làm quen với một kiểu hạnh phúc khác lâu bền và hữu ích hơn.

Chẳng hạn để lại cho người sau một đóng góp nào đó, và thời gian bất tử của mình sẽ tùy thuộc vào giá trị của thứ mình để lại.

Trộm nghĩ trong lòng, mấy người mù trên thế giới hôm nay, khó có một thần tượng nào vĩ đại hơn Louis Braille và Charles Barbier, những người đã tạo ra loại chữ Braille có thể đọc bằng tay.

Hãy học cách hạnh phúc qua niềm vui mình tạo cho kẻ khác. Nó càng được nhân rộng, sự hiện hữu của ta trên đời này càng rõ ràng hơn. Từ đó, trăm năm không phải là giới hạn sau cùng cho sự hiện hữu của một con người.

Chuyện đời nhiều khi cũng huyền nhiệm lắm thay!

ST

 

Ảnh: Natasha Richardson và 2 con trai