Thứ Hai, 22 tháng 7, 2024

Bản di chúc của vua Trần Nhân Tông

 

BẢN DI CHÚC CỦA VUA TRẦN NHÂN TÔNG

Trần Nhân Tông (1258 – 1308), là vị vua thứ ba của nhà Trần (sau vua cha Trần Thánh Tông và trước Trần Anh Tông) trong lịch sử Việt Nam.

Ông ở ngôi 15 năm (1278 – 1293) và làm Thái Thượng hoàng 15 năm. Ông là người đã thành lập Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử. Ông được sử sách ca ngợi là một trong những vị vua anh minh nhất trong lịch sử Việt Nam.

Sau khi nhường ngôi cho con trai là Trần Anh Tông, ông xuất gia tu hành tại cung Vũ Lâm, Ninh Bình, sau đó rời đến Yên Tử (Quảng Ninh) tu hành và thành lập Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử.

Ông là tổ thứ nhất của dòng Thiền Việt Nam. Về sau ông được gọi cung kính là “Phật Hoàng”.

Ông đã để lại bản di chúc dặn dò con cháu, cũng là lời dặn dò cho muôn đời hậu thế nước Việt, gần ngàn năm qua vẫn còn nguyên chân giá trị.

" Các người chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo .

Vì rằng họ cho mình cái quyền nói một đường làm một nẻo.

Cho nên cái hoạ lâu đời của ta là hoạ nước Tàu .

Chớ coi thường chuyện vụn vặt nảy ra trên biên ải.

Các việc trên, khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn.

Tức là họ không tôn trọng biên giới qui ước.

Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp.

Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta.

Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích.

Vậy nên các người phải nhớ lời ta dặn:

" Một tấc đất của Tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác ".

Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu ".

 

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2024

Khách qua sông tâm chớ động theo thuyền

 

KHÁCH QUA SÔNG TÂM CHỚ ĐỘNG THEO THUYỀN

Xưa có vị tỳ kheo trẻ cất một cái am nhỏ trên đỉnh núi, ngày ngày tu tập thiền định. Dưới chân núi là một con sông, có một con đò qua lại. Vị tỳ kheo mỗi lần muốn hạ sơn thì đều phải đi qua chuyến đò ấy. Người chèo đò là một bà lão tuổi đã ngoài sáu mươi.

Một hôm, du khách qua sông rất ngạc nhiên khi thấy chủ thuyền không phải là bà lão nữa, mà thay vào đó là một thiếu nữ vô cùng duyên dáng, xinh đẹp lạ thường.

Hỏi ra mới hay rằng: Người con gái ấy không biết là ở xứ nào, một ngày nọ, cô đi qua bến sông, ghé vào xin bà lão cho mình ở trọ và nguyện ý giúp bà một tay hàng ngày đưa khách qua sông.

Thấy nàng vừa xinh đẹp dịu hiền, lại vừa đoan trang hiếu lễ nên bà lão vô cùng thương mến.

Cũng kể từ đó, số lượt khách sang sông ghé thăm vị tỳ kheo và du sơn ngoạn thủy, viếng cảnh am mây mỗi ngày một thêm tấp nập, nhất là những chàng trai trẻ ở quanh vùng.

Có lẽ ai ai cũng thích được qua đò để ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, đôi tay mềm mại trắng ngần đưa đẩy cán chèo như đang múa, đang vẽ trên mặt nước xanh trong thăm thẳm… chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho cả bến sông sóng nước bâng khuâng xao động, khách trên thuyền cũng mơ mộng xuyến xao.

Một hôm vị tỳ kheo có việc phải hạ sơn, phải qua đò. Nhưng có điều lạ, qua bên kia sông rồi, khách thông thường chỉ trả có một tiền, mà mỹ nữ đưa đò kia lại cứ khảng khái mà xin thầy phải trả những hai tiền!

Vị tỳ kheo lấy làm ngạc nhiên lắm, hỏi: “Hà cớ chi mà thuyền chủ lại thu tiền của ta đắt hơn mọi người đến vậy?”.

Cô gái cười như trao duyên, nói: “Mọi người qua đò là chỉ có qua đò thôi. Còn thầy, ngoài việc qua đò, thầy còn ngắm trộm tôi nữa nên phải trả gấp đôi!”.

Không muốn phân bua biện giải với cô gái, vị tỳ kheo đành nín lặng lần tay nải, trao tiền cho cô.

Chẳng bao lâu sau, chốn am mây có việc, vị tỳ kheo nọ lại phải xuất sơn. Nhà sư thư thả bước bộ xuống con đò.

Lần này ông không dám nhìn cô gái, chỉ lặng im cúi mặt, suốt cả chặng quá giang, ánh mắt vị tỳ kheo như ghim xuống lòng con đò đang dập dềnh lên xuống theo làn sóng nước.

Con thuyền nhẹ lướt phiêu phiêu, chẳng mấy chốc mà đã đến hồi cập bến.

Nữ thuyền nhân thanh thoát gót sen bước lên bờ, cô cúi thấp người, vòng tay ngà ngọc uyển chuyển néo sợi dây thuyền như ràng, như buộc, như lưu, như luyến.

Khách trên thuyền ngẩn ngơ tựa hồ thuyền chưa cập bến! Rồi cuối cùng ai nấy cũng lần lượt bước lên trả tiền đò, đến lượt sư thầy, cô gái lái đò xinh đẹp kia lại xin ông trả tiền quá giang gấp bốn lần những khách đi thuyền khác.

Vị tỳ kheo lạ lùng lắm, hỏi:

“Lần trước, cô bảo ta qua đò vì trộm nhìn cô nên phải trả gấp hai tiền, nay ta vốn dĩ không hề nhìn cô mà chỉ úp mặt nhìn đò, tại sao cô lại đòi ta phải trả cho cô gấp bốn lần tiền chi nữa vậy?”.

Cô gái mỉm nụ cười hoa, nhìn vị tỳ kheo mà nói rất nghiêm trang: “Mấy lần trước, thầy chỉ dùng mắt mà nhìn khuôn mặt và dáng vẻ bên ngoài của tôi.

Còn hôm nay thầy lại dùng tâm mà nhìn hết cả bên trong của tôi nữa. Đó gọi là: Mắt không nhìn nhưng tâm thì lại nhìn vậy! Nên nay phải trả tiền gấp bốn”.

Vị tỳ kheo trẻ nghe xong mà giật nảy mình! Như tỉnh, như ngộ, như siêu xuất. Hồi lâu ông mới ngoảnh lại mà chẳng hay mỹ nữ thuyền nhân kia đã biến đi đâu mất tự khi nào.

Kể từ dạo đó, khách qua sông không còn thấy bóng dáng cô lái đò xinh đẹp kia đâu nữa. Chỉ còn lại một mình bà lão tuổi đã quá lục tuần, ngày ngày mòn mỏi âm thầm tiễn khách qua sông.

***

Lời bàn:

Mất tiền, ấy là chuyện nhỏ; hao tổn công đức tu luyện ấy mới là chuyện lớn. Mới hay: Làm người tu luyện chân chính nói là dễ cũng không phải là dễ; nói là khó cũng không phải là khó. Là khó hay là dễ đều ở một chữ “Tâm” kia vậy.

Khách qua sông tâm chớ động theo thuyền

 

Đi tìm tình yêu đích thực

 

ĐI TÌM TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chúng ta buộc phải chấp nhận một sự thật rằng, tình yêu là một cuộc hành trình, và nó cũng được chia ra thành các giai đoạn.

Đối với mỗi giai đoạn của tình yêu, chúng ta phải buộc thêm vào hành lý của mình không ít những điều mới mẻ.

Và đến cuối cùng, để cùng nhau đi tới cuối con đường, ít nhất thì chúng ta phải trang bị cho nhau đủ những điều sau: sự đồng hành, sự ủng hộ, sự thân mật, và sự tôn trọng.

Thậm chí, còn vô vàn những thứ "lỉnh kỉnh" khác để mối quan hệ có thể được bền chặt và tiến xa hơn.

Qua thời gian, mọi cảm xúc mới mẻ đều trở nên cũ kỹ, mọi rung cảm mãnh liệt đều bị thay thế bởi những lo toan và tất bật của đời thường. Cho nên, chúng ta cảm thấy nảy sinh sự nhàm chán cũng là lẽ đương nhiên.

Và chúng ta phải thừa nhận rằng, đây là quá trình tự nhiên của tất cả các mối quan hệ trên thế gian này. Làm gì có thứ gì mãi mãi tươi mới qua thời gian?

 Cho nên khi bạn yêu một người, sau khi đã nhấm nháp hết lớp men say của tình ái, sau khi đã trao và nhận hết những đắm đuối u mê, bạn sẽ phải chuyển sang một giai đoạn mới trong tình yêu.

Ở giai đoạn này, không còn là tình yêu mãnh liệt nữa, mà là tình yêu thương và sự chấp nhận lẫn nhau.

Bạn có thể bị thu hút bởi một ánh mắt, bởi một nụ cười và yêu ai đó vì họ là người mang đến cho bạn những cảm giác khác biệt so với những người khác.

Nhưng tình yêu đích thực thì không đơn thuần chỉ có thế. Tình yêu đích thực là một sự kết hợp của tất cả những điều sau:

.- Nhu cầu: Bạn yêu người đó vì bạn có cảm giác cần anh ấy hoặc cô ấy trong cuộc sống của mình.

- Lợi ích: Bạn yêu người đó vì anh ấy hay cô ấy cho bạn những thứ mà bạn khao khát.

- Vô điều kiện: Bạn yêu người đó chẳng vì điều gì cả, không có bất cứ lý do nào cả.

Có thể bạn không tin, nhưng trước khi có được một tình yêu vô điều kiện với một người, chúng ta đều yêu người đó bởi "nhu cầu" hoặc "lợi ích" của cá nhân mình. Và điều này không phải là một sự thật đáng xấu hổ, nó chỉ đơn thuần là một sự thật mà bạn cần phải biết, để rõ hơn về tình yêu mà thôi.

ST