Một giai đoạn đau buồn trong
lịch sử dân tộc, đó là khi thực dân Pháp xâm lược nước ta vào cuối thế kỷ XIX.
Xem lại lịch sử giai đoạn này,
ngoài quyết tâm đánh pháp của Trương Công Định và các văn thân, sỹ phu với
nhưng tấm gương hy sinh anh dũng (thực ra cả Triều đình Nhà Nguyễn cũng quyết
tâm đánh Pháp) còn có các sự kiện khác mà người Việt Nam có lương tri nào khi
xem lại cũng cảm thấy xấu hổ.
Trận thành Hà Nội
Chỉ có 120 binh lính Pháp do
một đại úy chỉ huy cộng với vài chục lính mộ người Việt và người một số nước
Châu Á khác đi theo hỗ trợ (10 người âu, 30 người châu á, 150 lính mộ Vân Nam)
cùng với 08 khẩu pháo mà hạ thành Hà Nội do một vị đại tướng của Việt Nam chỉ
huy với 7 ngàn quân, chỉ trong nháy mắt! (chưa đến 1 tiếng đồng hồ trong ngày
20/11/1873)
Đại úy Garnier, 34 tuổi
Đại úy Garnier yêu cầu nộp
thành, ta không theo. Y ra lệnh công thành. Nên nhớ, quân ta đông gấp vài chục
lần quân Pháp, lại là một dân tộc văn minh chứ không còn ở giai đoạn bán khai
như người da đen ở châu Phi hay còn dùng công cụ đồ đá như người Azteca ở
Mexico. Nếu xáp chiến thì chỉ cần dùng quả đấm cũng có thể đè bẹp quân Pháp.
Nên nhớ vũ khí thời đó của quân Pháp cũng khá thô sơ. Tiếc thay, chỉ vài loạt
đạn của quân Pháp quân ta vứt súng chạy như vịt còn trơ lại vị Tổng đốc bị
thương. Con trai Cụ là Nguyễn Lân cũng bị bắn chết.
8 lính Pháp hạ thành Ninh Bình
Các sự kiện tiếp theo còn bi thảm hơn. Ngày 05/12/1873, chỉ có 7 lính Pháp và 2
lính mộ đi ca nô đến thành Ninh Bình bắt quan tuần phủ và hạ thành; lúc đó
trong thành có 1700 quân trấn giữ.
Hạ thành Nam Định
Chỉ có 50 lính pháp và một số
lính mộ tấn công thành Nam Định có hàng ngàn quân. Việc quân Pháp dùng ngay các
thanh chướng ngại làm thang leo lên mặt thành cũng đủ thấy sức kháng cự của
quân ta không đáng kể. Thành Hải Dương còn thất thủ một cách khôi hài hơn. Chỉ
có hơn hai chục lính pháp tấn công thành; táo tợn đến mức đu người lên cánh cửa
để nhòm vào trong thành. Sau vài loạt đạn, lãnh binh Vi Văn Đông vội vàng bỏ
trốn, quan binh thấy thế cũng trốn sạch. Quân Pháp phá cổng vào thành, thành
mất.
Sỹ quan Pháp phát súng cho lính mộ tình nguyện người Việt
Tại sao một dân tộc đã từng
đánh thắng hàng vạn quân Tống, Nguyên, Minh, Thanh lại bạc nhược như vậy. Cũng
vẫn dân tộc ấy thôi 80 năm sau, bằng vũ khí cũng kém hơn đã đánh bại chính đế
quốc pháp trang bị tối tân hơn nhiều?!
Nhiều người cho rằng ta thua
Pháp vì súng đạn ta không bằng Pháp. Điều đó không sai nhưng thực ra không hoàn
toàn đúng. Súng đạn của quân Nhà Nguyễn cũng được nhập từ phương Tây và chỉ
thua súng đạn của pháp một thế hệ. Thậm chí bằng lò rèn thủ công mà ông Cao
Thắng ở núi rừng Vụ Quang còn chế tạo được gần giống súng của Pháp.
Ta thua pháp về tổ chức chiến
tranh nhưng điều này có thể học hỏi và thay đổi được vì cuộc chiến tranh pháp –
việt kéo dài 30 năm (1859 – 1888).
Nguyên nhân lớn nhất dẫn đến
thất bại của người Việt Nam chính là sự thờ ơ của đa số người dân trước thời
cuộc, trước vận mệnh của đất nước.
Người dân dửng dưng trước thời
cuộc, trước nguy cơ mất nước vì xã hội Việt Nam đã chia rẽ sâu sắc.
Chúng ta vẫn có thể thua Pháp
vì trình độ phát triển của họ lúc bấy giờ hơn hẳn ta nhưng thua như kiểu vua
quan nhà Nguyễn là một nỗi nhục lớn lao mà không nên quên. Bởi vì nếu quên, nếu
cố tình không sòng phẳng với lịch sử có thể dân tộc Việt Nam lại lặp lại sai
lầm tương tự trong tương lai./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét