Thứ Năm, 8 tháng 8, 2024

Ta cần biết bao nhiêu về cuộc đời người khác

 

TA CẦN BIẾT BAO NHIÊU VỀ CUỘC ĐỜI NGƯỜI KHÁC

Gabriel García Márquez: "Tất cả mọi người đều có ba cuộc sống: công cộng, riêng tư và bí mật"

"Văn minh là quá trình tiến bộ hướng tới một xã hội của riêng tư. Toàn bộ sự tồn tại của người hoang dã xảy ra nơi công cộng, được thống trị bởi luật lệ của bộ lạc người đó. Văn minh là quá trình giải phóng con người khỏi con người" - Ayn Rand

Ashley Madison là một mạng xã hội có 32 triệu khách hàng có trụ sở tại Toronto, Canada, với mục đích giúp người đã kết hôn tìm bạn tình.

Vào trang chủ của nó, người ta nhìn thấy lời khuyên "Cuộc đời ngắn ngủi. Hãy ngoại tình" và một bức ảnh nửa dưới khuôn mặt của một phụ nữ xinh đẹp đang giơ một ngón trỏ lên trước miệng, ra ý "Im lặng!"

Tháng 7 năm 2015, một nhóm hacker xâm nhập vào hệ thống của công ty và đưa toàn bộ số liệu của khách hàng lên mạng: địa chỉ email, địa chỉ nhà, số điện thoại, nơi làm việc, phần cuối của số thẻ tín dụng, và sở thích tình dục.

Vụ hack Ashley Madison là một trong những vụ vi phạm quyền riêng tư lớn nhất trong lịch sử hiện đại, với hệ quả trầm trọng cho xã hội và cho Internet.

"Xin chào đến với ngày đầu tiên của thời tàn Internet," tờ Washington Post đăng tải một bình luận của một bạn đọc.

Tiếp theo sẽ là ai đây? Danh sách những người nghiện ngập, buôn bán ma túy? gái mại dâm? …

Những người Công giáo tin rằng mọi hành vi của họ đều được theo dõi và phán xét bởi Chúa trời, và điều đó khiến người ta không dám làm điều xấu.

Giờ đây có vẻ nhiều cư dân mạng tin rằng mình đang được Chúa trời trao lại vai trò này, và rằng họ có trí tuệ và sự công bằng như của Chúa, thậm chí còn hơn thế!.

Riêng tư và nhân phẩm

Vào cuối thế kỷ 19, Louis Brandeis, thẩm phán của Tòa án Tối cao Mỹ gọi quyền riêng tư là quyền "được để yên", và cho rằng nó một trong những tự do cần được bảo vệ nhất của một nền dân chủ.

Ngày nay, khái niệm riêng tư thường bao gồm bốn khía cạnh:

Sự riêng tư của cơ thể, nhằm bảo vệ người ta trước những dạng can thiệp như khám người hay bị ép đo nồng độ thuốc kích thích;

Sự riêng tư của không gian sống, bảo vệ nó trước sự thâm nhập của nhà nước và các quyền lực khác (ví dụ khám nhà hay văn phòng);

Sự riêng tư của giao tiếp (thư tín, điện thoại, email v.v.)

Và cuối cùng là Sự riêng tư của thông tin cá nhân (hồ sơ bệnh lý, thu nhập và tài sản, ảnh và các chi tiết đời tư)

Sự riêng tư của thông tin cá nhân là khía cạnh dễ bị tổn thương nhất.

Nó có thể xảy ra qua một hành động vô ý thức, như khi một trường đại học đưa điểm thi của tất cả sinh viên lên trên mạng, hay tới từ một quan điểm sai lầm là bố mẹ có quyền lục lọi phòng và đọc nhật ký của con, hay từ bệnh thành tích khi giáo viên công bố xếp hạng học lực của lớp vào cuối học kỳ "để tạo động lực thi đua", hay vì "nghiệp vụ" khi báo chí đưa hình chụp giấy khai sinh của một cầu thủ bóng đá lên mạng.

Internet nâng mức độ trầm trọng lên gấp hàng triệu lần, như trường hợp của Ashley Madison bên trên, hay khi các ảnh selfie khỏa thân của nhiều ngôi sao bị hack trên iCloud của Apple.

Sự riêng tư cần thiết để ta thiết lập các quan hệ giữa người với người. Mỗi quan hệ đòi hỏi ta vào một vai khác nhau, có một khuôn mặt khác nhau: chồng/vợ, sếp, con gái, đồng nghiệp.

Mỗi vai thể hiện một khía cạnh khác nhau của bản thể. Kiểm soát thông tin cá nhân nào được bộc lộ với ai là để xây dựng chỗ đứng cho mình trong xã hội.

Đánh mất sự kiểm soát này là đánh mất khả năng kiến tạo ta là ai trong tương quan với xã hội.

Có những niềm vui bạn muốn người khác nhìn thấy, có những giọt nước mắt bạn chỉ muốn giữ cho mình. Bạn kể cho bạn bè những điều mà bạn không nói với bố mẹ. Bạn tâm sự với ai đó điều bạn không bao giờ nói với chồng. Không có tự do ra những quyết định này, sự gần gũi, tin cậy, tình bạn và tình yêu sẽ không thể nảy nở.

Nhiều người hay nói "Tôi không cần sự riêng tư bởi tôi không có gì để che giấu", nhưng điều đó giống như cho rằng "tôi không cần tự do biểu đạt vì tôi không có gì để phát biểu" hoặc là "tôi không cần bí mật thư tín bởi tôi không viết thư."

Nhà văn Tiệp Khắc nổi tiếng Milan Kundera viết rằng khoảnh khắc quan trọng trong sự phát triển của một thiếu niên là khi nó đòi một ngăn kéo có khóa cho những ghi chép thầm kín của nó.

Đó là khoảnh khắc nó biết xấu hổ khi người khác xâm phạm sự riêng tư của mình. Để phát triển sự tự chủ và bản sắc cá nhân, mỗi người cần những giây phút được bảo vệ trước con mắt bên ngoài, ở "hậu trường", chỉ một mình với mình.

Một gia đình không cho các thành viên của nó sự riêng tư là một gia đình bóp nghẹt con người.

Một xã hội không tôn trọng quyền riêng tư của các thành viên là một xã hội làm nghẹt thở.

Đánh mất sự riêng tư có thể còn có nghĩa là đánh mất khả năng có cuộc sống bình thường. Có vô vàn các ví dụ: "hoàn cảnh thương tâm" của những đứa con của một phụ nữ sát hại chồng được báo chí "khai thác", biến chúng thành những con thú trong sở thú.

Clip quay cận cảnh người bị tai nạn giao thông được lan truyền trên mạng, khiến gia đình nạn nhân không bao giờ ngừng đau xót.

Ngày nay, đặc biệt những người của công chúng là những cá nhân có nguy cơ không bao giờ được lui về sau sân khấu, không bao giờ được yên.

Chỉ trong vòng 24 tiếng sau khi hoa hậu Đỗ Mỹ Linh đăng quang vào tháng 8 năm 2016, người ta đã lục ảnh cũ ra để cáo buộc cô "sửa răng" và đào lên một trạng thái trên Facebook của cô cách đây 4 năm, khi cô mới 16 tuổi, để đánh giá tư cách đạo đức.

Nhà nghiên cứu Edward Blousten viết: "Khi một người bị bắt phải sống mỗi giây phút của cuộc đời giữa những người khác, khi mỗi nhu cầu, ý nghĩ, khao khát, ham muốn hay thỏa mãn của anh ta đều bị công chúng soi mói, anh ta sẽ đánh mất tính cá nhân của mình." người ta đang cướp đi bản thể con người đó, và biến họ thành một con rối của mình, một dạng đồ vật.

Sự riêng tư gắn liền với nhân phẩm. Khi riêng tư bị tấn công thì nhân phẩm bị tổn thương và nhân tính bị đe dọa.

Người bị đánh mất sự riêng tư là người bị trói chân trói tay rồi lột trần trước ánh mắt của người khác.

Anh ta đánh mất sự tự trị, bị làm nhục, trong lúc người xâm lấn đời tư tuyên bố với thế giới: "Nhìn đây, anh ta là của tôi, chiến lợi phẩm của tôi, con mồi của tôi".

Khi việc xé toạc đời sống riêng tư của một con người được coi là quy tắc hay thói quen, chúng ta bước vào kỷ nguyên mà cái giá phải trả cao nhất chính là sự sống còn hay biến mất của cá nhân."

Vết nhơ online và quyền được Google quên

Ngày nay, bộ mặt vật lý của chúng ta chỉ được biết tới bởi một nhóm nhỏ: hàng xóm, đồng nghiệp, họ hàng, nhưng bộ mặt trên mạng của ta, những thông tin về ta có thể được biết tới bởi hàng triệu người, xuyên biên giới, những người ta chưa bao giờ gặp.

Nếu như ở thời phong kiến, người phạm chuẩn bị "thích" lên mặt, thì ngày nay, bộ mặt online của họ ra sao?

Với Google, quá khứ không tồn tại. Nếu trí nhớ con người là một cái hồ lớn, những điều xảy ra trong quá khứ dần dần lắng đọng xuống dưới đáy, thì Google là một sa mạc bằng phẳng, tất cả đều lộ trên bề mặt, ngày càng nhiều người trở thành công dân mạng.

Quyền riêng tư, đó không những là quyền "được để yên", mà còn là quyền được quên. Nó là quyền được phủ tấm màn của sự im lặng lên trên quá khứ. Trớ trêu thay ngày nay, Nhớ lại dễ dàng hơn Quên đi rất nhiều.

ST

 

Muốn sống thảnh thơi, đừng ôm giữ chuyện quá khứ

 

MUỐN SỐNG THẢNH THƠI, ĐỪNG ÔM GIỮ CHUYỆN QUÁ KHỨ

Cổ nhân nói: “Người kiên định thì vô cảm, không dễ bị chi phối, còn người quá mẫn cảm thì dễ chịu ảnh hưởng của ngoại cảnh, không kiên định”.

Chỉ có những người không vướng mắc chuyện cũ mới có thể giữ được tâm ổn định.

Sinh lực trong mỗi chúng ta đều có hạn, so với việc vương vấn hối hận, chi bằng tập trung sức lực làm tốt việc của mình.

 

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2024

Tấm bằng và ước mơ

 

TẤM BẰNG VÀ ƯỚC MƠ

Bằng cấp là quá trình hoàn thành một danh sách các tiêu chuẩn để đổi lấy một dấu hiệu xã hội

Bằng cấp, giấy chứng nhận, hoặc huy hiệu để chứng minh bạn đã chơi đúng luật. Bằng cấp là ngắn hạn, chỉ trong 3-4 năm sau khi ra trường bằng cấp của bạn sẽ không có giá trị bằng thành tích làm việc.

Trong trường bạn có thể học nợ môn, nợ chứng chỉ. Trong cuộc sống, bạn chỉ nợ bản thân sự giáo dục.

Trường học kéo dài vài năm. Trường đời kéo dài suốt đời.

Bằng cấp là độc quyền của nhà trường. Nhưng giáo dục thì không. Giáo dục của bạn là độc quyền của bạn.

Bạn là thầy giáo của trí óc mình, là thuyền trưởng phiêu lưu khám phá trên đại dương kiến thức của đời mình.

Có những học giả tinh hoa tiêu biểu như Tạ Quang Bửu, Đào Duy Anh, Hoàng Xuân Hãn, Lê Văn Thiêm, Trần Đại Nghĩa, Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Khắc Viện … tiêu biểu là Tạ Quang Bửu (bộ trường đầu tiên của Bộ Đại học và trung học chuyên nghiệp) không có tấm bằng chính thức nào trong thời gian du học.

Nhưng ông là một nhà khoa học thông kim bác cổ nhờ tự săn tìm kiến thức cả khoa học tự nhiên lẫn xã hội không mệt mỏi trong và cả ngoài những trường đại học ông “ghé qua”. Dấu ấn của ông như một trí thức thông tuệ cũng như trong cương vị bộ trưởng đại học nước nhà là không thể phai mờ.

Họ tự đạt được một tấm bằng đại học (của) cá nhân. Đây là bằng đại học của hành động, của thực hành, của kết quả chứ không chỉ lý thuyết suông.

Đây là bằng đại học được mọi người chứng nhận dựa trên kết quả và những giá trị thực sự họ mang lại.

Khi bạn hài lòng với mảnh bằng đại học sau khi bước ra khỏi cổng trường sẽ tắt hết mọi ước mơ hoài bão của bạn.