CÁI ĐẸP NÀO CŨNG MONG MANH
Đứng trước một cái đẹp, ai cũng yêu thích, mong muốn sở hữu và gìn giữ dài lâu. Nhưng vốn dĩ, cái đẹp nào cũng mong manh. Hiểu được chúng ta sẽ sống một cách bình thản trong cuộc đời.
1. Cái đẹp nào cũng mong manh
Mùa xuân đến là thời điểm vui tươi nhất trong năm. Là lúc mà trăm hoa đua sắc nở tươi điểm tô cho đất trời. Là lúc mà con người có thời gian để tạm gác lại sự bồn bề của công việc để vui chơi, nghỉ ngơi. Nhưng Tết đẹp, tết vui nhưng rồi cũng sẽ kết thúc theo quy luật thời gian của nó.
Cũng như một giọt sương mai trên cành cây ngọn cỏ, thật lấp lánh và lung linh nhưng rồi cũng vỡ tan khi tia nắng chiếu xuống. Hoặc như những loại hoa phù dung, hoa mười giờ đầy kiêu sa, dịu dàng và quyến rũ lòng người. Nhưng rồi cũng tàn phai theo thời khắc của nó.
Cái gì vui, cái gì đẹp thường qua đi rất nhanh và không vững bền mãi. Nên người ta gọi đây là cái đẹp nào cũng mong manh. tương ứng với thuật ngữ vô thường trong đạo Phật.
2. Đời người cũng mong manh
Nếu như mùa xuân là mùa đẹp nhất trong tâm thì trong đời người, khoảnh khắc đẹp nhất chính là tuổi trẻ, khi mà những hoài bão về tình yêu, về danh vọng, tiền tài, sắc đẹp bày ra trước mắt và dễ dàng đạt được. Cuộc sống hiện hữu những giá trị của tình yêu, của danh vọng tiền tài hay sắc đẹp mới tạo nên ý nghĩa về mặt thẩm mỹ của cuộc đời, nếu không sẽ thật nhàm chán vô cùng.
Những thức tốt đẹp đó lại không trường tồn mãi được dù ta có cố gìn giữ chúng đến đâu. nhưng tiếc thay nó vẫn chịu sự tác động của luật vô thường, nó cũng mong manh và đổi thay như cành hoa kia sớm nở tối tàn. Vì thế, không có gì là bền chắc.
3. Vì sao chúng ta cần nhìn nhận cái đẹp mong manh đó?
Vì chúng ta thường đau buồn trước cái đẹp mong manh này. Sự thật là như vậy. Ai già mà không buồn về sức khỏe kiệt quệ, nhan sắc phai tàn. Ai nắm trong tay địa vị mà không xót xa khi chúng mất đi. Ai không đau khổ khi tình yêu hạnh phúc bỗng trở nên tan biến,…
Cho nên nhà thơ Hoàng Thi Ca có viết:
"Hôm nay có đủ tất cả
Chỉ thiếu thiếu thời thơ ấu
Hôm nay đã mất tất cả
Chỉ tiếc tiếc thời ấu thơ"
4. Dù cái đẹp là vô thường
nhưng vẫn còn cái chơn thường.
Thiền sư Mãn Giác có làm vài câu thơ:
"Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt đẹp đi mãi
Trên đầu già lắm rồi
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua xuân trước một cành
mai"
Quy luật thời gian là đi không trở lại. Nên xuân đến chúng ta theo một tuổi đời
và mất đi một tuổi sống. Nhưng không vì thế mà ta lại bất mãn với sự đổi thay
đó. Mà phải thấy rằng: Dấu hiệu thay đổi của thời gian cho ta nhiều giá trị và
ý nghĩa hơn trong cuộc đời. Bởi lẽ nếu vạn vật của cuộc đời mãi đứng yên thì
quá nhàm chán và cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì cả.
Khi nói cái đẹp nào cũng mong manh nghĩa là đề cập đến sự giả tạm, sự vô thường của cuộc đời. Không ai và không bất kỳ điều gì cưỡng lại quy luật cuộc đời để giữ mãi cái ước mơ, cái đẹp nhất cả.
Hiểu được, chúng ta mới học được nhiều thứ trong cuộc sống để làm chủ lấy cuộc đời mình và tạo nên ý nghĩa cho nó.
Ta học được cách phải biết trân quý những gì có được ngay ở thực tại. Ở mỗi giai đoạn nào cũng đièu có cái đẹp của riêng nó, phải hiểu để cảm nhận và sống sao cho xứng đáng. Biết trân trọng tình yêu đang có, gìn giữ chúng xứng đáng ở một giai đoạn nhất định để lỡ mât đi, nó sẽ không tạo cho chúng ta cái luyến tiếc.
Ta học cách sống không hứa hẹn với những gì mà chúng ta có khả năng làm được
trong tầm tay. Cái gì hứa hẹn mà không thực hiện được sẽ mang đến sự bứt rứt và
hối hận. Cũng như những vị quan chức trong xã hội, những người khá giả tiền tài
họ đã tận dụng khoảng thời gian thăng hoa này mà tranh thủ làm những điều thiện
lành mai này khi không còn đủ khả năng, họ vẫn an vui khi để lại danh thơm tiếng
tốt cho đời.
Trân trọng và gìn giữ cái đẹp, nhưng không vì thế mà vướng mắc vào nó. Càng cố
chấp sẽ chuốc lấy khổ đau. Nên một người học Phật, thấy được sự được mất này
sẽ bình thản, còn một người không tu tập, họ sẽ hoang mang và khổ đau khi cứ
mãi cho rằng, nó vĩnh viễn là như thế.
Hãy cứ mỉm cười khi nó đi qua để đón
chào một giai đoạn mới đến trong cuộc đời mình.
Nhưng không phải vô thường mà mất hết, chúng cũng còn đọng lại một thứ mà không
bao giờ mất đi, đó là chơn thường.
"Chớ bảo xuân tàn hoa rụng
hết
Đêm qua xuân trước một cành
mai"
Chơn thường là giá trị vĩnh hằng nhưng nó không cho ta thấy được, nắm bắt hay
chạm tới được. Đó là phước báu, đó là sự giác ngộ.
Phật dạy: Hãy lấy cái không mà nương tựa. Đừng nương tựa vào bất cứ điều gì bên ngoài, đó là sắc đẹp, tiền tài, danh vọng. Bởi nó vốn bị chi phối theo luật vô thường, nếu nương tựa ta chỉ mãi trầm luân trong sự khổ đau. Vì thế, hãy đừng để tâm nương vào bất ky điều gì, đó là chỗ để tâm thanh tịnh.
Càng ham muốn cái gì, càng dính mắc vào hoàn cảnh bên ngoài, chắc chắn sự bình yên sẽ không tồn tại trong tâm được. Vì thế trụ vào cái không thì không có gì để khiến ta phiền lụy trước sự đổi thay của cuộc đời.
Tóm lại, khi nhận diện được Cái đẹp nào cũng mong manh, là người học Phật chúng ta phải có cách sống sao cho ý nghĩa, sao cho tâm bình an để rồi khi mọi thứ qua đi, chúng ta sẽ không còn gì hối tiếc.