ĐÀN BÀ LÝ TƯỞNG
Có một đệ tử hỏi Osho:
Thầy có thể nói cái gì đó về cái thực và đàn bà đích thực không... hay thậm chí người đàn bà lí tưởng của thầy?
Osho: Mọi phân chia là nguy hiểm, và mọi phân chia đều tạo ra một loại tinh thần phân liệt. Đủ về nó rồi! Bỏ chính ý tưởng đó đi! Đừng bắt đầu đi sang cực đoan kia. Con người đã khổ nhiều - với 'con người' tôi ngụ ý 'người' - nhân loại đã khổ nhiều vì phân chia này. Những người nghĩ họ đang cố đem lại một thế giới mới, nhân loại mới, vẫn liên tục nghĩ theo cùng cách cũ rích của sự phân chia.
Nghĩ về nhân loại đi. Đừng nghĩ về đông và tây, đừng nghĩ về đen và trắng, và đừng nghĩ về người bị áp bức và kẻ áp bức. Bắt đầu nghĩ dưới dạng tính một. Chính cách tiếp cận đó sẽ làm tan biến nhiều vấn đề.
Tôi tin rằng khi không có lí tưởng, con người sẽ tự do. Khi không có mục đích, con người sẽ tự do - không bao giờ trước điều đó.
Mọi lí tưởng đều tạo ra sự nô lệ - vì lí tưởng đứng đó trong tương lai, nó bắt đầu chi phối bạn từ tương lai. Nó bắt đầu kết án hiện tại của bạn. Nó bắt đầu bảo bạn rằng bạn không đạt: Trở nên hoàn hảo đi! là cái này! là cái nọ! Nó đem tới cả nghìn lẻ một cái phải và không phải. Với mọi cái phải và không phải đó, làm sao bạn có thể tưởng tượng được sống trong tự do? Chúng gõ búa lên bạn từ mọi nơi, chúng giới hạn bạn theo mọi cách có thể - vì chúng kết án hiện tại của bạn.
Các lí tưởng đã đầu độc cuộc sống của họ. Và những người lí tưởng là những kẻ đầu độc lớn.
Suốt nhiều thời đại, lí tưởng đã từng là thủ đoạn tinh vi nhất để thao túng con người - vì lí tưởng tạo ra mặc cảm. Bạn liên tục nghĩ bạn không đạt tới mục đích - bạn không tới, bạn ở dưới mức, bạn không phải như bạn đáng phải. Và điều này trở thành tảng đá đè lên tim bạn. Nó làm bạn què quặt, nó làm bạn tê liệt. Nó không cho phép bạn đi vào tự do, nó không cho phép bạn múa.
Làm sao bạn có thể mở hội cuộc sống khi có nhiều lí tưởng thế ở mọi nơi? Và ở mọi nơi bạn cảm thấy bị giới hạn - những giới hạn đó được tạo ra bởi các lí tưởng. Bất kì cái gì bạn làm đều không bao giờ hoàn hảo. Cho nên bất kì cái gì bạn làm, nó không bao giờ làm cho bạn hạnh phúc.
Và người lí tưởng không thể yêu bản thân người đó được; người đó rất nghiêm khắc, người đó là người tự bạo. Và khi một người là tự bạo, khi một người liên tục hành hạ bản thân mình nhân danh lí tưởng - 'Mình phải giống cái này'... và người đó không vậy, cho nên người đó tự hành hạ bản thân mình.
Lí tưởng theo nhu cầu bên trong là không thể hoàn thành được; không thể nào đạt tới được nó. Do đó, nó vẫn còn là củ cà rốt treo lủng lẳng trước mắt bạn. Và con lừa liên tục di chuyển... và củ cà rốt liên tục lủng lẳng. Nó là ảo vọng. Nó giống như đường chân trời xa xôi - bạn liên tục đi, nhưng bạn không bao giờ đạt tới; đường chân trời cũng chuyển.
Có lí tưởng, và bạn sẽ trở thành người bản ngã. có lí tưởng lớn hơn, và bạn sẽ là bản ngã lớn hơn. Lí tưởng càng lớn, bản ngã càng lớn.
Người là vô ngã là người không có lí tưởng nào. Để điều này là tiêu chí, và bạn đã tình cờ gặp điều nền tảng. Người không có bản ngã là người không có lí tưởng. Thế thì làm sao bản ngã có thể được tạo ra? - chính năng lượng này bị thiếu. Năng lượng bắt nguồn từ va chạm, xung đột, ý chí.
Trích Oshovietnam.