Thứ Tư, 17 tháng 11, 2021

Hiệu ứng Pygmalion: Nói dối là một kĩ năng giáo dục của bậc trí tuệ

 

HIỆU ỨNG PYGMALION: NÓI DỐI LÀ MỘT KĨ NĂNG GIÁO DỤC CỦA BẬC TRÍ TUỆ

Trong cuộc sống, có lẽ mỗi người chúng ta đều cần một đôi mắt thông tuệ. Nhưng trong việc giáo dục con cái, tôi thường khuyên các bậc phụ huynh rằng: "Bạn chỉ cần một mắt nhắm, một mắt mở".

"Một mắt mở" là để nhìn thấy ưu điểm, sở trường, tiềm năng của con. Còn đối với khuyết điểm hoặc những điều con không thực hiện được, bạn chỉ cần "một mắt nhắm" là những điều ấy sẽ không tồn tại.

Một số phụ huynh đã bật lại: "Làm thế chẳng khác nào tự lừa người dối mình". Các bậc phụ huynh này không biết rằng, nói dối là một kĩ năng và là phương pháp giáo dục đạt cảnh giới cao nhất mà hiếm người làm được.

Một người mẹ khi đi họp phụ huynh, giáo viên nói rằng: "Con của chị học kém nhất lớp, khả năng tập trung của nó chỉ vọn vẹn khoảng 3 phút". Trở về nhà, người mẹ nói với con: "Cô giáo khen ngợi con tiến bộ, cô nói rằng con có khả năng tập trung khoảng 3 phút". Đứa trẻ nghe xong cảm thấy rất phấn khích, khả năng tập trung của đứa trẻ bắt đầu tăng lên từ 5 phút, cho đến 10 phút.

Một học sinh kiểm tra văn học chỉ đạt 12 điểm. Giáo viên đã hỏi nguyên nhân và được biết cậu học sinh này không hứng thú với văn học, trên lớp cậu ta cũng không chuyên tâm nghe giảng. Giáo viên đã nói rằng: "Em không hứng thú với văn học, không chăm chú nghe giảng nhưng có thể đạt 12 điểm, chứng tỏ em rất giỏi. Nếu em dành thêm thời gian học, tin rằng kết quả của em sẽ tốt hơn".

Bài kiểm tra tiếp theo, cậu học sinh này đã đạt 20 điểm. Giáo viên tiếp tục khen ngợi bằng cách sử dụng kĩ năng nói dối, và thành tích của cậu học sinh ngày càng ấn tượng.

Hiệu ứng Pygmalion - lời tiên tri tự ứng nghiệm

Giáo sư tâm lý học Robert Rosenthal đã khám phá ra hiệu ứng Pygmalion, còn gọi là "lời tiên tri tự hoàn thành" hay "lời tiên tri tự ứng nghiệm". Một lần đến trường học, ông đã chọn ngẫu nhiên 10 học sinh và nói rằng các em là những thiên tài. Kết quả 8 tháng sau, hiệu trưởng và giáo viên phát hiện thành tích của 10 em học sinh này đều có tiến bộ rõ rệt.

Hiện tượng kỳ vọng cao dẫn đến sự gia tăng hiệu suất được gọi là hiệu ứng Pygmalion.

Hầu hết giáo viên đều biết đến "trò bịp" này, những người có thể áp dụng nhuần nhuyễn phương pháp này sẽ trở thành giáo viên xuất sắc. Nhưng thật đáng tiếc, một số giáo viên khác bởi vì có đôi mắt thông tuệ, quá tỉnh táo, quá lý trí nên không thể một mắt nhắm, một mắt mở. Sau cùng, họ đã vuột mất cơ hội trở thành một giáo viên xuất sắc trong việc dẫn dắt, khai phá tiềm năng của học sinh.

Một số phụ huynh than thở với tôi rằng, con của họ nhỏ tuổi và rất nghịch ngợm, nó không hề hiểu chuyện như "con nhà người ta". Khi nghe điều này, tôi cảm thấy mừng thầm cho họ, bởi họ có nhiều cơ hội để áp dụng kĩ năng nói dối với con. Nếu con của họ già dặn như ông cụ non, khi bố mẹ sử dụng kĩ năng nói dối, nó liền khịt mũi và cho rằng "trò bịp" của cha mẹ thật nhạt nhẽo. Thế là hỏng bét rồi, bởi họ không thể vận dụng kĩ năng nói dối để khai phá tiềm năng của con.

Tại sao kĩ năng nói dối có tác dụng "đáng gờm" đến thế?

Hành vi của con người thường hình thành theo 3 mốc giai đoạn: Nhận định, giả vờ, thay đổi. Chẳng hạn, bạn muốn con trở thành một đứa trẻ ham học, bạn có thể áp dụng phương pháp như sau:

1. Nhận định

Dùng mọi cách để nói với con rằng: "Con là đứa trẻ ham học".

Nói với người khác rằng: "Con của tôi là đứa trẻ ham học".

Lúc bình thường, bạn hãy đối xử với con bạn theo cách nó là đứa trẻ ham học.

2. Giả vờ

Ban đầu, con có thể phản ứng gay gắt: "Con không ham học, mẹ đừng nói vớ vẩn nữa".

Nhưng sau khi nghe người khác nhắc đến nó là đứa trẻ có niềm đam mê bất tận với việc học. Nó sẽ muốn thử cảm giác tỏ ra là đứa trẻ ham học. Ngay lập tức, bạn tiếp tục nhận định: "Quả nhiên con là đứa trẻ ham học".

Tâm lý của trẻ sẽ tỏ ra ham học trước những người khuyến khích nó về việc học. Cho dù con không thích học thật đấy, nhưng khả năng giả vờ của con đã thuần thục rồi.

3. Thay đổi

Khi nhiều người khen con bạn là đứa trẻ ham học, khả năng giả vờ của con sẽ khuếch trương theo phạm vi rộng. Khi nhiều người kiên trì khen con bạn là đứa trẻ ham học, khả năng giả vờ của con sẽ tăng dần theo thời gian. Tiếp theo, giả vờ ham học sẽ dần biến thành thói quen, đứa trẻ sẽ nghĩ mình là một đứa trẻ ham học. Cuối cùng, đứa trẻ sẽ trở thành một đứa trẻ ham học thật sự.

Điều này tương tự như lời nói dối, khi lời nói dối lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ trở thành lời nói thật. Khi một người tin rằng mình là người thế nào, người đó sẽ trở thành người như vậy.

Các nhà tâm lý học đã từng nghiên cứu và rút ra kết luận: "Bạn chỉ cần đối xử với một người theo cách mà bạn muốn người đó trở thành. Không lâu sau, người đó sẽ thật sự biến thành người mà bạn mong muốn".

Những bậc cha mẹ hoặc giáo viên tài giỏi là người vô tình hoặc cố ý áp dụng theo quy tắc này. Trước tiên, họ sẽ nhận định là đứa trẻ tài giỏi, biết quan tâm người khác. Tiếp theo, trước mặt giáo viên hoặc cha mẹ, đứa trẻ sẽ thể hiện mình là người như vậy. Sau đó, đứa trẻ sẽ thật sự trở thành người mà cha mẹ và giáo viên mong muốn.

Các bậc cha mẹ cần lưu ý, khi bạn nói con mình là một kẻ bất tài, không giỏi giang. Khi đó cha mẹ đã trở thành kẻ nói dối theo hướng tiêu cực, bởi đứa trẻ sẽ thật sự trở thành một kẻ bất tài, không giỏi giang theo cách mà cha mẹ tiêm nhiễm vào đầu nó.

Nói dối là một kĩ năng giáo dục của bậc trí tuệ, thành công của phương pháp này phụ thuộc vào cách cha mẹ nói dối trẻ như thế nào. Khi cha mẹ mong muốn con trở nên tài giỏi, thì trước tiên cha mẹ phải thạo "trò bịp" bằng cách nhắn nhủ với trẻ: "Con chính là đứa trẻ tài giỏi!".

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2021

Bố dặn con trai: Đừng bao giờ coi vợ như người nhà

 

BỐ DẶN CON TRAI: ĐỪNG BAO GIỜ COI VỢ NHƯ NGƯỜI NHÀ

 

Có người nói lấy nhau rồi sẽ trở thành người một nhà, nhưng bố muốn nói với con rằng: dù các con lấy nhau bao nhiêu lâu, chỉ có bố mẹ và con cái của con mới là người nhà thôi, còn vợ mãi mãi là người yêu. Hôn nhân nhất định phải xây dựng trên cơ sở tình yêu mới hạnh phúc lâu bền được.

 

Vợ con, tuyệt đối chẳng phải người thân liền khúc ruột của con. Con có thể cãi bố, cãi mẹ vì bố mẹ dù có tức giận thì con vẫn là con, không đoạn tuyệt được, cũng chẳng đuổi đi được. Còn vợ con thì không. Quan hệ của con và vợ là mối quan hệ công bằng, nếu như con có lỗi với vợ, vợ con có thể bỏ con đi bất cứ lúc nào.

Những cuộc hôn nhân coi tình yêu như tình thân chỉ thuộc về những người lười biếng, không muốn sự bình đẳng, không muốn cho đi quá nhiều.

Con đừng nghĩ kết hôn là tất cả kết thúc, thành ván đã đóng thuyền rồi thì muốn làm gì thì làm thôi.

 

Con đã rõ rồi đấy, muốn biết được nhân phẩm chân thực nhất của một người? Rất đơn giản, hãy nhìn vào thái độ cư xử của họ trước người nhà. Bởi trước mặt người nhà, họ sẽ tháo bỏ tất cả mặt nạ ngụy trang, thể hiện bản chất chân thực nhất của mình.

Bản chất của con người là vậy, khi những người thân đã thuộc “quyền sở hữu” của chúng ta, đâu có nhất thiết gì phải giữ thật chặt?

Bố nhớ có nghe câu nói của một vị sư huynh tài cao đức trọng: Tôi làm cha, làm thầy của người ta nhưng điều này không đồng nghĩa với việc tôi có thể đạt được sự tôn trọng từ họ. Mỗi ngày, nếu tôi muốn được người ta tôn trọng, tôi vẫn phải cố gắng để đạt tới tiêu chuẩn nào đó. Vì lẽ này, tôi không dám buông lỏng, nghỉ ngơi dù chỉ một giây".

Bố liên tưởng rằng con chỉ có thể giành được sự tôn trọng từ vợ thì con cũng phải cố gắng không lơi lỏng làm một người chồng tốt, chớ “ngơi nghĩ dù chỉ một giây”.

 

Giá trị chân chính của hôn nhân được thể hiện rõ nhất vào lúc cuộc đời rơi vào đen tối: Trong lúc con cô đơn nhất sẽ có người ở bên cạnh con, nghe con than vãn, cổ vũ con vượt qua. khi con thất bại, ngã nhoài trên mặt đất, vẫn sẵn sàng vì con, không một lời trách móc, chê bai mà còn xoa dịu vết thương cho con. Người đó chỉ có thể là người vợ của con.

Bố mẹ cũng có thể làm vậy, nhưng thật đáng tiếc - sự thấu hiểu của bố mẹ dành cho con không sâu sắc được tới thế, và bố mẹ cũng chẳng thể ở bên con lâu được tới thế.

 

Đây cũng chính là điều bố muốn nói với con: Đối xử tốt với vợ mình, là đại sự quan trọng nhất cuộc đời một người đàn ông.

 

Làm cách nào để khiến chó sói chăm chỉ?

 

LÀM CÁCH NÀO ĐỂ KHIẾN CHÓ SÓI CHĂM CHỈ?

Ở một khu rừng nọ, có một bầy sói được cai trị bởi vua sư tử. Sư tử làm nhiệm vụ lãnh đạo bầy sói đi săn, sau đó cả bầy cùng chia nhau chiến lợi phẩm.

Trong một lần đi săn, sư tử thấy một con sói đuổi mãi mà không bắt được một chú thỏ, liền chê cười: "Cậu thật là vô dụng, có một con thỏ mà cũng không đuổi được”. Chó sói giải thích "Tại anh không biết đấy chứ, không phải là tôi bất tài, mà là mục tiêu của tôi và con thỏ khác nhau. Tôi chạy vì một bữa cơm, còn nó chạy để bảo tồn tính mạng, đương nhiên là nó sẽ chạy nhanh hơn”.

Sư tử ngẫm nghĩ: "Con sói này nói cũng đúng, nếu mình muốn có thêm nhiều thỏ, cần phải tìm cách để khắc phục tinh thần "bình quân chủ nghĩa” ở bọn sói này, bắt bọn chúng phải truy đuổi con mồi vì cả sinh mạng của mình”. Sau đó sư tử quyết định thực hiện chính sách bình xét công lao để ban thưởng, nó tuyên bố với bầy sói "Nếu ai bắt được một con thỏ sẽ được thưởng một cái đùi thỏ, còn kẻ không bắt được thì sẽ không có”.

Sau đó, tình hình cải thiện rất rõ, số lượng thỏ bắt được ngày càng nhiều, bởi chẳng có con sói nào muốn thấy con khác no nê, trong khi mình lại đứng nhìn.

Nhưng sau một thời gian qua đi, sư tử lại thấy một vấn đề khác: số thỏ bắt được ngày càng nhiều, nhưng những con thỏ bắt được ngày càng nhỏ. Nó mới hỏi bọn sói "Sao những con thỏ dạo này lại nhỏ như vậy”? Chó sói trả lời "Các con thỏ lớn chạy rất nhanh, trong khi thỏ bé thì chạy chậm. Chính vì vậy bắt thỏ bé sẽ dễ hơn thỏ to. Hơn nữa ông lại qui định dù thỏ to hay nhỏ thì đều có thưởng cả, vậy chúng tôi cần gì phí công bắt thỏ to cơ chứ!”

Sau khi suy nghĩ, sư tử tuyên bố: Từ nay trở đi, số lượng phần thưởng nhiều hay ít sẽ phụ thuộc vào trọng lượng của số thỏ bắt được, chứ không phụ thuộc vào số thỏ nữa.Tuyên bố này lại một lần nữa kích thích tính tích cực của bầy sói. Số lượng và trọng lượng của số thỏ bắt được ngày càng tăng, khiến sư tử thấy rất hài lòng.

Từng con sói cũng rất hài lòng vì bản thân có nhiều thức ăn hơn.

Lời bình:

Theo nghiên cứu, nếu như chỉ chấp hành mệnh lệnh của người khác một cách bị động, không biết làm việc chủ động, sáng tạo, thì những nhân viên chỉ phát huy được từ 20-40% khả năng của mình.

Nhưng nếu được khích lệ một cách thích đáng, khả năng mà họ phát huy được sẽ lên tới con số 80-90%.

Cách khích lệ hiệu quả nhất chính là phần thưởng. Trao phần thưởng cũng phải được tính toán cho kỹ. Nếu phần thưởng được sử dụng không đúng, nó không những không khích lệ được nhân viên, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tính tích cực của họ. Đó là vấn đề mà những nhà quản lý cần phải suy nghĩ kỹ, đặc biệt khi xem xét phần thưởng cuối năm cho nhân viên.