CÔ Y TÁ CHÍNH TRỰC TRONG PHÒNG MỔ
.
Trong phòng phẫu
thuật của một bệnh viện lớn, một cô y tá trẻ lần đầu tiên phụ giúp kíp mổ nói
với bác sỹ mổ chính: “Thưa bác sỹ, bác sỹ đã lấy ra 11 cái gạc, nhưng chúng ta
đã dùng 12 cái ạ”. Bác sỹ quả quyết: “Tôi đã lấy hết ra rồi. Bây giờ chúng ta
bắt đầu khâu vết mổ”.
“Không được! Chúng
ta dùng 12 cái” – cô y tá trẻ trả lời. “Tôi chịu trách nhiệm. Khâu đi!” – Bác
sỹ nghiêm giọng nói. “Bác sỹ không được làm như thế! Bác sỹ phải nghĩ cho bệnh
nhân!” – Cô y tá trẻ nói, giọng vang cao vì xúc động.
.
Cô y tá trẻ mới vào
thực tập kia, chống lại bác sỹ chính, sẽ đối diện nguy cơ không được nhận
làm sau thời gian thử việc. Bao năm đèn sách của cô sẽ tốn công vô ích.
Toàn bộ tiền ăn học của cô chính là đổi từ từng bao thóc thấm đẫm
mồ hôi của cha mẹ. Tất cả giờ đây sẽ không còn ý nghĩa chỉ vì 1
chiếc gạc. Cô biết ăn nói thế nào với cha mẹ cô đây? Bạn bè, họ hàng, gia
đình sẽ nghĩ cô thế nào? Việc tốt nghiệp từ trường y khiến cô trở thành
niềm hy vọng lớn nhất của gia đình. Nếu mất đi cơ hội, tất cả hy vọng
của mọi người đều bị dập tắt, tương lai của cô và gia đình sẽ như đêm tối mịt
mùng.
.
Cô bỗng lo sợ. Nhưng
nhìn người bệnh đang nằm bất động, lòng thương cảm trào lên trong lòng cô.
Cô vẫn nhớ như in những lời mẹ dạy từ nhỏ: “Thương người như thể thương thân”.
Lời ông nội dạy: “Nhân chi sơ tính bản thiện”, “Làm người con phải lấy chính
trực làm gốc, tương lai sống sao không hổ thẹn với lòng mình”. Lo sợ trong tâm cô
bỗng tan biến, cô thở nhẹ ra rồi nhìn thẳng vào mắt bác sỹ chính, sẵn sàng
đón nhận bất cứ điều gì có thể xảy ra. Vị bác sỹ mổ chính nhìn cô, rồi mỉm cười
cầm chiếc gạc thứ 12 giơ ra cho cô y tá trẻ xem, nói giọng hài lòng: “Tốt lắm!
"Với sự kiên trì này, tôi tin rằng cô sẽ thành công dù đi đến bất cứ nơi
đâu."
.
Một người ở đời có
thể gánh vác nhiều thứ nhưng đừng gánh trên vai sức nặng của tội ác. Khi làm
những việc trái với lương tâm, dù cho người khác không biết nhưng trên có Trời,
dưới có Đất, trong tâm có chính bản ngã của mình. Có lẽ vì thế mà người hành
việc bất chính sẽ cứ mãi sống trong cảnh bất an, lo sợ.
Hãy làm một người
chính trực, trước khảo nghiệm vẫn cần giữ sự tôn nghiêm của mình. Chính trực,
nhân hậu làm người đôi khi có thể chịu thiệt trước mắt, nhưng điều quan trọng
nhất chính là chúng ta có thể sống thoải mái, an nhiên, tự tại, vô lo vô
nghĩ, vì ta không bao giờ làm gì thẹn với lòng mình.
.
Theo secretchina