Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2020
Ngày nay, vì sao càng ngày càng có nhiều phụ nữ không muốn kết hôn?
Không phải họ không muốn kết hôn mà họ sợ chọn nhầm người.
Đàn ông có bản lĩnh hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ của gia đình đó. Đàn ông càng bản lĩnh, gia đình càng hạnh phúc thuận hòa; đàn ông càng không có bản lĩnh gia đình càng tăm tối, mịt mờ.
Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2020
Fleming khám phá penicillin.
Sự đền ơn vô giá giúp thế giới có Alexander Fleming
.
Xứ Scotland nước Anh có một ông nông dân tên là Fleming, tính tình hiền lành tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Một hôm khi đang làm việc ngoài đồng, Fleming bỗng nghe thấy có tiếng người kêu cứu. Ông liền vội chạy đến và thấy một cậu bé bị ngã xuống hố phân. Không ngại bẩn thỉu, Fleming vẫn nhảy xuống cứu cậu bé lên.
.
Hai hôm sau, một nhà quý tộc hào hoa phong nhã đi cỗ xe ngựa sang trọng đến nhà Fleming, cúi mình lịch sự tự giới thiệu là cha của đứa trẻ ngã xuống hố phân, hôm nay đến để xin phép được hậu tạ người đã cứu sống con mình.
Fleming nhất định từ chối và nói: “Tôi không thể vì cứu con ngài mà nhận một khoản hậu tạ lớn như thế này.”
.
Trong khi hai người đang trò chuyện thì một thiếu niên khôi ngô tuấn tú đẩy cửa bước vào. Nhà quý tộc liếc nhìn chú bé rồi hỏi: “Đây chắc là con trai của ngài ?” Fleming gật đầu: “Vâng, cháu đấy ạ.” Vị khách vội nói: “Thế thì tốt quá, nếu ngài đã cứu con trai tôi thì tôi cũng nên giúp con trai ngài chút đỉnh. Chúng ta hãy thỏa thuận thế này nhé: xin ngài cho phép tôi đem cháu đi theo, tôi sẽ cho cháu được học hành tử tế. Nếu cháu cũng tốt bụng như cha nó thì sau này nhất định nó sẽ làm cho ngài cảm thấy tự hào.”
Trước ý định chân thành của vị khách, Fleming đành đồng ý.
.
Nhà quý tộc nghiêm chỉnh giữ lời hứa của mình, chẳng những cho con trai Fleming học hết cấp phổ thông mà còn gửi cậu đến học ở trường Đại học Y khoa và thực tập tại bệnh viện St. Mary danh tiếng nhất Anh Quốc.
.
Chàng sinh viên đó về sau trở thành giáo sư Sir Alexander Fleming (1881-1955), nhà sinh vật học và tế bào học nổi tiếng nước Anh. Năm 1928, ông phát minh ra thuốc kháng sinh penicillin. Về sau, hai nhà khoa học khác là Ernst Boris. Chain (người Anh gốc Đức) và Sir Howard Walter Florey (gốc Australia) tiếp tục hoàn thiện phát minh của Fleming và bắt đầu dùng vào lâm sàng từ năm 1941, tới năm 1943 thì sử dụng rộng rãi trong y học, cứu sống hàng triệu người.
Nhà quý tộc có công đào tạo Alexander Fleming đi lên con đường khoa học chính là thượng nghị sĩ Sir Randolph Churchill (1849-1945); còn cậu con trai của ông (người được ông nông dân Fleming cứu ra khỏi hố phân) về sau cũng trở thành nhà chính trị-nhà văn nổi tiếng thế giới là Sir Winston Churchill (1874-1965), chủ nhân giải Nobel văn chương 1953, vị thủ tướng kiên cường đã lãnh đạo nhân dân Anh bảo vệ vững chắc tổ quốc họ trước sự tấn công điên cuồng của phát xít Đức và góp phần quan trọng vào chiến thắng của quân Đồng minh trước lực lượng phát xít.
Điều thú vị là Ngài Winston Churchill và bác sĩ tài danh Alexander Fleming là đôi bạn rất thân của nhau trong suốt cuộc đời.
Bác sĩ Alexander Fleming mất năm 1955 tại London ở tuổi 74 và Thủ tướng Winston Churchill mất năm 1965 ở tuổi 91 tại London. Cả hai ông đều yên nghỉ trong cùng một nghĩa trang.
.
ST
.
Xứ Scotland nước Anh có một ông nông dân tên là Fleming, tính tình hiền lành tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người. Một hôm khi đang làm việc ngoài đồng, Fleming bỗng nghe thấy có tiếng người kêu cứu. Ông liền vội chạy đến và thấy một cậu bé bị ngã xuống hố phân. Không ngại bẩn thỉu, Fleming vẫn nhảy xuống cứu cậu bé lên.
.
Hai hôm sau, một nhà quý tộc hào hoa phong nhã đi cỗ xe ngựa sang trọng đến nhà Fleming, cúi mình lịch sự tự giới thiệu là cha của đứa trẻ ngã xuống hố phân, hôm nay đến để xin phép được hậu tạ người đã cứu sống con mình.
Fleming nhất định từ chối và nói: “Tôi không thể vì cứu con ngài mà nhận một khoản hậu tạ lớn như thế này.”
.
Trong khi hai người đang trò chuyện thì một thiếu niên khôi ngô tuấn tú đẩy cửa bước vào. Nhà quý tộc liếc nhìn chú bé rồi hỏi: “Đây chắc là con trai của ngài ?” Fleming gật đầu: “Vâng, cháu đấy ạ.” Vị khách vội nói: “Thế thì tốt quá, nếu ngài đã cứu con trai tôi thì tôi cũng nên giúp con trai ngài chút đỉnh. Chúng ta hãy thỏa thuận thế này nhé: xin ngài cho phép tôi đem cháu đi theo, tôi sẽ cho cháu được học hành tử tế. Nếu cháu cũng tốt bụng như cha nó thì sau này nhất định nó sẽ làm cho ngài cảm thấy tự hào.”
Trước ý định chân thành của vị khách, Fleming đành đồng ý.
.
Nhà quý tộc nghiêm chỉnh giữ lời hứa của mình, chẳng những cho con trai Fleming học hết cấp phổ thông mà còn gửi cậu đến học ở trường Đại học Y khoa và thực tập tại bệnh viện St. Mary danh tiếng nhất Anh Quốc.
.
Chàng sinh viên đó về sau trở thành giáo sư Sir Alexander Fleming (1881-1955), nhà sinh vật học và tế bào học nổi tiếng nước Anh. Năm 1928, ông phát minh ra thuốc kháng sinh penicillin. Về sau, hai nhà khoa học khác là Ernst Boris. Chain (người Anh gốc Đức) và Sir Howard Walter Florey (gốc Australia) tiếp tục hoàn thiện phát minh của Fleming và bắt đầu dùng vào lâm sàng từ năm 1941, tới năm 1943 thì sử dụng rộng rãi trong y học, cứu sống hàng triệu người.
Alexander
Fleming trong bài phát biểu khi nhận giải Nobel Y Học, tại buổi tiệc
Nobel ở Stockholm ngày 10/12/1945 cùng với Ernst B. Chain & Howard
Florey.
Ngài Winston Churchill và bác sĩ tài danh Alexander Fleming là đôi bạn rất thân của nhau trong suốt cuộc đời.
Penicillin được công nhận
là một trong 3 phát minh lớn nhất trong Thế chiến II, ngang hàng với
bom nguyên tử và radar (Radio Detection and Ranging, dò tìm và định vị
bằng sóng vô tuyến). Năm 1945, Alexander Fleming cùng Ernst B. Chain và
Howard W. Florey được trao Giải Nobel y học vì đã tìm ra và phân tách
được penicillin – loại kháng sinh đầu tiên trong giúp điều trị những
bệnh nhiễm trùng.Nhà quý tộc có công đào tạo Alexander Fleming đi lên con đường khoa học chính là thượng nghị sĩ Sir Randolph Churchill (1849-1945); còn cậu con trai của ông (người được ông nông dân Fleming cứu ra khỏi hố phân) về sau cũng trở thành nhà chính trị-nhà văn nổi tiếng thế giới là Sir Winston Churchill (1874-1965), chủ nhân giải Nobel văn chương 1953, vị thủ tướng kiên cường đã lãnh đạo nhân dân Anh bảo vệ vững chắc tổ quốc họ trước sự tấn công điên cuồng của phát xít Đức và góp phần quan trọng vào chiến thắng của quân Đồng minh trước lực lượng phát xít.
Điều thú vị là Ngài Winston Churchill và bác sĩ tài danh Alexander Fleming là đôi bạn rất thân của nhau trong suốt cuộc đời.
Bác sĩ Alexander Fleming mất năm 1955 tại London ở tuổi 74 và Thủ tướng Winston Churchill mất năm 1965 ở tuổi 91 tại London. Cả hai ông đều yên nghỉ trong cùng một nghĩa trang.
.
ST
câu chuyện đẹp về lòng từ bi, tâm thiện lành
Người sống lương thiện nhận được phúc báo, đó là quy luật ngàn đời không chút sai chạy. Nó không phải là những lời thuyết giảng giáo điều của những nhà đạo đức học. Giữa cuộc sống này, mỗi ngày bạn lại được chứng kiến một c…
.
2 câu chuyện người tốt nhất định có tương lai tốt
.
I. Một lần tôi vừa lên xe taxi đi chưa được bao lâu, bác tài đột nhiên tấp xe vào bên đường đỗ lại và nói: “Bà thông cảm đợi tôi một chút, tôi vẫn chưa ăn cơm tối. Tôi bị bệnh tiểu đường”. Nói xong bác tài vội vàng mở cốp xe, lấy ra một chiếc bánh bao nhai vội vàng đến mắc nghẹn như thể không muốn khiến tôi phải đợi lâu hơn.
.
Bên cạnh chỗ đỗ xe có một tiệm tạp hoá nhỏ. Tôi ghé vào mua chai nước đưa cho bác tài. Thoạt đầu, bác có chút giật mình ngơ ngác nhưng sau đó ánh mắt bác sáng lên vì niềm vui khi nhận tấm lòng hảo tâm của tôi. Tôi chỉ nghĩ: “Không biết đây là người bố, người chồng của ai?”. Mới nghĩ đến đó mà mắt tôi đã cay cay. Thực sự là vậy. Nhiều năm trước, bố tôi cũng làm nghề lái xe và gặp phải tình cảnh tương tự như bây giờ.
.
Hồi đó gia cảnh nhà tôi rất nghèo, bố chỉ còn cách vất vả ngày đêm kiếm sống chăm lo cho chúng tôi. Công việc vất vả, cuộc sống như trò đùa với sinh mệnh. Mỗi bữa cơm, bố tôi chỉ cần chưa đầy 3 phút là ăn hết suất cơm hộp. Có hôm bận quá, qua giờ cơm trưa, bố tranh thủ ăn vội chiếc bánh bao trong khi chờ đèn đỏ.
Kéo dài một thời gian như thế, bố tôi mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng. Vào một buổi sớm, bố trở về nhà, cơ thể yếu ớt, mặt mày nhợt nhạt. Bố kể lại sự việc tối qua khi chở hai người khách cuối cùng, vừa kể hai mắt vừa cay cay vì cảm động.
.
“Cả ngày hôm đó bố rất đau, dù uống thuốc rồi nhưng cơn đau vẫn không đỡ. Nhưng bố vẫn cố gắng chịu đựng. Khi hai người khách cuối cùng lên xe, đi được giữa đường thì cơn đau dữ dội không chịu được, bố phải tấp xe vào bên đường vội vàng xin lỗi khách hàng và phiền họ tìm xe khác“.
.
Hai người khách ái ngại bước xuống xe. Nhưng sau khi nhìn thấy bố tôi có vẻ không được ổn nên vẫn ở lại chưa muốn rời đi. Hồi đó điện thoại di động vẫn còn ít, liên hệ với gia đình và bệnh viện rất khó khăn. Bố tôi vội vàng tìm bọc thuốc mang theo, đổ tất cả vào miệng nuốt rồi nằm gục trên vô lăng hít thở chờ đợi cơn đau qua đi. .
Nhưng thuốc vẫn không có hiệu quả. Cơn đau mỗi lúc một mạnh, bố mở cửa xe gục xuống ven đường mà nôn thốc nôn tháo không ngừng. Lúc đó ông cảm nhận mình thật sự không ổn. Hai người khách ái ngại hỏi bố tôi có cần đi bệnh viện không? Nhưng vì đau quá bố nói không ra hơi. Hai người thấy vậy liền cõng bố tôi vào bệnh viện gần đó, cũng may bệnh viện cách đó không xa.
.
Sau khi được bác sĩ tiêm thuốc, bố tôi dần dần tỉnh dậy. Lúc này ông phát hiện vừa rồi trong lúc nôn thốc nôn tháo đã làm dính bẩn hết quần áo của hai người khách. Nhưng họ chẳng hề cảm thấy phiền lòng gì. Đã vậy nữ hành khách kia còn mua sữa cho ông uống. Bố tôi vội vàng đưa tiền cho họ nhưng dù nói thế nào người phụ nữ kia cũng không nhận. Bà nói đó là tiền phí đi xe rồi bỏ đi mà không để lại tên tuổi hay số liên lạc.
Sự việc này qua đi rất lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại bố vẫn luôn cảm động, nói: “Thật là người tốt, người tốt nhất định có tương lai tốt”.
II. Vào mùa hè mấy năm trước, tôi đại diện công ty đến một viện dưỡng lão thương lượng hợp tác làm ăn. Người chủ quản tiếp tôi hôm đó dùng trăm phương nghìn kế gây khó khăn. Ông ta không những đưa ra những điều kiện rất khắt khe mà còn đòi hỏi tôi tiền phí bôi trơn. Bản thân tôi thấy vậy muốn bỏ cuộc không làm nữa, nhưng rồi lại vẫn muốn quay lại thử sức một lần cuối cùng xem may rủi ra sao.
.
Khi đến nơi, người đó lại không có mặt, chỉ có một bác lao công già đang quét sân. Tôi chỉ còn cách ngồi đợi ở khuôn viên. Tôi vừa ngồi dưới tán cây hóng mát đợi, vừa nói chuyện với bác lao công. Tôi thấy bác ho liên tục không ngớt nên rót cho ông một cốc trà để uống rồi vỗ vỗ vào lưng ông. Lúc đó tôi mặc một chiếc váy nhạt màu, Khi vừa quay lại, chẳng may ông làm dính một ít nước trà xanh lên váy. Ông vội vàng xin lỗi tôi. Tôi cười vui vẻ nói không có gì.
.
Ông hỏi tôi đến đây có việc gì? Tôi trả lời rằng mình đến đây bàn chút việc làm ăn nhưng cũng không có hi vọng gì lắm. Nói đoạn, ông lại hớp liên tục từng ngụm, từng ngụm nước trà nóng từ ấm hãm trà mang theo. Đột nhiên tôi nhớ lại ông ngoại đã qua đời vì bệnh ung thư của mình. Trước đây, ông ngoại tôi cũng có thói quen uống nước nóng, việc này đối với cổ họng không hề tốt chút nào. Thế là tôi lấy thân phận của một bác sĩ mà khuyên người lao công nọ không nên uống nước nóng nữa.
.
Hai chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì người phụ trách viện dưỡng lão trở về. Vừa trông thấy chúng tôi, ông này vội vàng bước đến cúi mình: “Chào chủ tịch Trần“. Quá bất ngờ, tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc: “A!!!” Cứ nghĩ chuyện này vốn chỉ có trong phim ảnh, thật không ngờ nay lại xảy ra với chính mình.
.
Sự việc sau đó, không cần nói thì mọi người cũng biết. Công việc không những vô cùng suôn sẻ, thuận lợi mà tôi còn gây được mối quan hệ rất tốt với chủ tịch Trần. Chúng tôi còn có những công việc làm ăn khác nữa rất tốt đẹp. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao ông chủ tịch lại hóa trang thành người lao công đi quét sân như thế!
.
2 câu chuyện người tốt nhất định có tương lai tốt
.
I. Một lần tôi vừa lên xe taxi đi chưa được bao lâu, bác tài đột nhiên tấp xe vào bên đường đỗ lại và nói: “Bà thông cảm đợi tôi một chút, tôi vẫn chưa ăn cơm tối. Tôi bị bệnh tiểu đường”. Nói xong bác tài vội vàng mở cốp xe, lấy ra một chiếc bánh bao nhai vội vàng đến mắc nghẹn như thể không muốn khiến tôi phải đợi lâu hơn.
.
Bên cạnh chỗ đỗ xe có một tiệm tạp hoá nhỏ. Tôi ghé vào mua chai nước đưa cho bác tài. Thoạt đầu, bác có chút giật mình ngơ ngác nhưng sau đó ánh mắt bác sáng lên vì niềm vui khi nhận tấm lòng hảo tâm của tôi. Tôi chỉ nghĩ: “Không biết đây là người bố, người chồng của ai?”. Mới nghĩ đến đó mà mắt tôi đã cay cay. Thực sự là vậy. Nhiều năm trước, bố tôi cũng làm nghề lái xe và gặp phải tình cảnh tương tự như bây giờ.
.
Hồi đó gia cảnh nhà tôi rất nghèo, bố chỉ còn cách vất vả ngày đêm kiếm sống chăm lo cho chúng tôi. Công việc vất vả, cuộc sống như trò đùa với sinh mệnh. Mỗi bữa cơm, bố tôi chỉ cần chưa đầy 3 phút là ăn hết suất cơm hộp. Có hôm bận quá, qua giờ cơm trưa, bố tranh thủ ăn vội chiếc bánh bao trong khi chờ đèn đỏ.
Kéo dài một thời gian như thế, bố tôi mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng. Vào một buổi sớm, bố trở về nhà, cơ thể yếu ớt, mặt mày nhợt nhạt. Bố kể lại sự việc tối qua khi chở hai người khách cuối cùng, vừa kể hai mắt vừa cay cay vì cảm động.
.
“Cả ngày hôm đó bố rất đau, dù uống thuốc rồi nhưng cơn đau vẫn không đỡ. Nhưng bố vẫn cố gắng chịu đựng. Khi hai người khách cuối cùng lên xe, đi được giữa đường thì cơn đau dữ dội không chịu được, bố phải tấp xe vào bên đường vội vàng xin lỗi khách hàng và phiền họ tìm xe khác“.
.
Hai người khách ái ngại bước xuống xe. Nhưng sau khi nhìn thấy bố tôi có vẻ không được ổn nên vẫn ở lại chưa muốn rời đi. Hồi đó điện thoại di động vẫn còn ít, liên hệ với gia đình và bệnh viện rất khó khăn. Bố tôi vội vàng tìm bọc thuốc mang theo, đổ tất cả vào miệng nuốt rồi nằm gục trên vô lăng hít thở chờ đợi cơn đau qua đi. .
Nhưng thuốc vẫn không có hiệu quả. Cơn đau mỗi lúc một mạnh, bố mở cửa xe gục xuống ven đường mà nôn thốc nôn tháo không ngừng. Lúc đó ông cảm nhận mình thật sự không ổn. Hai người khách ái ngại hỏi bố tôi có cần đi bệnh viện không? Nhưng vì đau quá bố nói không ra hơi. Hai người thấy vậy liền cõng bố tôi vào bệnh viện gần đó, cũng may bệnh viện cách đó không xa.
.
Sau khi được bác sĩ tiêm thuốc, bố tôi dần dần tỉnh dậy. Lúc này ông phát hiện vừa rồi trong lúc nôn thốc nôn tháo đã làm dính bẩn hết quần áo của hai người khách. Nhưng họ chẳng hề cảm thấy phiền lòng gì. Đã vậy nữ hành khách kia còn mua sữa cho ông uống. Bố tôi vội vàng đưa tiền cho họ nhưng dù nói thế nào người phụ nữ kia cũng không nhận. Bà nói đó là tiền phí đi xe rồi bỏ đi mà không để lại tên tuổi hay số liên lạc.
Sự việc này qua đi rất lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại bố vẫn luôn cảm động, nói: “Thật là người tốt, người tốt nhất định có tương lai tốt”.
II. Vào mùa hè mấy năm trước, tôi đại diện công ty đến một viện dưỡng lão thương lượng hợp tác làm ăn. Người chủ quản tiếp tôi hôm đó dùng trăm phương nghìn kế gây khó khăn. Ông ta không những đưa ra những điều kiện rất khắt khe mà còn đòi hỏi tôi tiền phí bôi trơn. Bản thân tôi thấy vậy muốn bỏ cuộc không làm nữa, nhưng rồi lại vẫn muốn quay lại thử sức một lần cuối cùng xem may rủi ra sao.
.
Khi đến nơi, người đó lại không có mặt, chỉ có một bác lao công già đang quét sân. Tôi chỉ còn cách ngồi đợi ở khuôn viên. Tôi vừa ngồi dưới tán cây hóng mát đợi, vừa nói chuyện với bác lao công. Tôi thấy bác ho liên tục không ngớt nên rót cho ông một cốc trà để uống rồi vỗ vỗ vào lưng ông. Lúc đó tôi mặc một chiếc váy nhạt màu, Khi vừa quay lại, chẳng may ông làm dính một ít nước trà xanh lên váy. Ông vội vàng xin lỗi tôi. Tôi cười vui vẻ nói không có gì.
.
Ông hỏi tôi đến đây có việc gì? Tôi trả lời rằng mình đến đây bàn chút việc làm ăn nhưng cũng không có hi vọng gì lắm. Nói đoạn, ông lại hớp liên tục từng ngụm, từng ngụm nước trà nóng từ ấm hãm trà mang theo. Đột nhiên tôi nhớ lại ông ngoại đã qua đời vì bệnh ung thư của mình. Trước đây, ông ngoại tôi cũng có thói quen uống nước nóng, việc này đối với cổ họng không hề tốt chút nào. Thế là tôi lấy thân phận của một bác sĩ mà khuyên người lao công nọ không nên uống nước nóng nữa.
.
Hai chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì người phụ trách viện dưỡng lão trở về. Vừa trông thấy chúng tôi, ông này vội vàng bước đến cúi mình: “Chào chủ tịch Trần“. Quá bất ngờ, tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh ngạc: “A!!!” Cứ nghĩ chuyện này vốn chỉ có trong phim ảnh, thật không ngờ nay lại xảy ra với chính mình.
.
Sự việc sau đó, không cần nói thì mọi người cũng biết. Công việc không những vô cùng suôn sẻ, thuận lợi mà tôi còn gây được mối quan hệ rất tốt với chủ tịch Trần. Chúng tôi còn có những công việc làm ăn khác nữa rất tốt đẹp. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao ông chủ tịch lại hóa trang thành người lao công đi quét sân như thế!
Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020
Lý Thường Kiệt - nỗi kinh hoàng của quân Tống xâm lược
Lý Thường Kiệt - nỗi kinh hoàng của quân Tống. Chiến dịch Ung Châu:
ra tay trước thay vì ngồi yên đợi giặc.
.
Lý Thường Kiệt vốn thuộc họ Ngô, tên thật là Tuấn, tự là Thường Kiệt, sau được ban quốc tính (được mang họ nhà vua), nên gọi là Lý Thường Kiệt. Quê gốc của ông là làng An Xá, huyện Quảng Đức, kinh thành Thăng Long. Làng An Xá sau đổi tên là Phúc Xá (nay thuộc quận Ba Đình).
.
Tháng 2 năm 1069, khi vua Lý Thánh Tông thân đi đánh Chiêm Thành, Lý Thường Kiệt làm tướng tiên phong, bắt được vua Chiêm là Chế Củ.
.
Sau đó Lý Thường Kiệt được ban các chức tước: Phụ quốc tháo phó và Phụ quốc Thượng tướng quân, Thượng trụ quốc, Khai quốc công. Ít lâu sau ông lại được thăng chức Thái úy, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự (là chức quan thứ hai trong triều), đứng sau chức Thái sư lúc ấy là do Lý Đạo Thành đảm nhiệm.
Chiến dịch Ung Châu: ra tay trước thay vì ngồi yên đợi giặc
Năm 1072, Lý Thánh Tông từ trần. Lý Nhân Tông lên nối ngôi khi mới có 7 tuổi. Trong khi ấy, nhà Tống vẫn luôn nhòm ngó. Chúng xem đây là một cơ hội tốt để tiến hành ráo riết việc chuẩn bị xâm lược nước ta. Tại ba châu Ung, Khâm, Liêm (thuộc Quảng Đông , Quảng Tây ngày nay), chúng xây dựng những căn cứ quân sự và hậu cứ to lớn để làm nơi xuất phát trực tiếp cho các đạo quân Tống xâm lược.
.
Lúc này, sau khi Lý Nhân Tông lên ngôi, Lý Thường Kiệt được giữ chức Đôn quốc thái úy, Đại tướng quân, Đại tư đồ, tước hiệu Thượng phụ công. Với cương vị như Tể tướng, ông nắm toàn quyền cả văn lẫn võ. Điều đó cũng có nghĩa là phải gánh vác nặng nề và chịu trách nhiệm to lớn đối với giang sơn xã tắc. Ông nhận lấy sứ mệnh thiêng liêng, trực tiếp tổ chức và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống quân Tống xâm lược.
.
Lý Thường Kiệt vốn thuộc họ Ngô, tên thật là Tuấn, tự là Thường Kiệt, sau được ban quốc tính (được mang họ nhà vua), nên gọi là Lý Thường Kiệt. Quê gốc của ông là làng An Xá, huyện Quảng Đức, kinh thành Thăng Long. Làng An Xá sau đổi tên là Phúc Xá (nay thuộc quận Ba Đình).
.
Tháng 2 năm 1069, khi vua Lý Thánh Tông thân đi đánh Chiêm Thành, Lý Thường Kiệt làm tướng tiên phong, bắt được vua Chiêm là Chế Củ.
.
Sau đó Lý Thường Kiệt được ban các chức tước: Phụ quốc tháo phó và Phụ quốc Thượng tướng quân, Thượng trụ quốc, Khai quốc công. Ít lâu sau ông lại được thăng chức Thái úy, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự (là chức quan thứ hai trong triều), đứng sau chức Thái sư lúc ấy là do Lý Đạo Thành đảm nhiệm.
Chiến dịch Ung Châu: ra tay trước thay vì ngồi yên đợi giặc
Năm 1072, Lý Thánh Tông từ trần. Lý Nhân Tông lên nối ngôi khi mới có 7 tuổi. Trong khi ấy, nhà Tống vẫn luôn nhòm ngó. Chúng xem đây là một cơ hội tốt để tiến hành ráo riết việc chuẩn bị xâm lược nước ta. Tại ba châu Ung, Khâm, Liêm (thuộc Quảng Đông , Quảng Tây ngày nay), chúng xây dựng những căn cứ quân sự và hậu cứ to lớn để làm nơi xuất phát trực tiếp cho các đạo quân Tống xâm lược.
.
Lúc này, sau khi Lý Nhân Tông lên ngôi, Lý Thường Kiệt được giữ chức Đôn quốc thái úy, Đại tướng quân, Đại tư đồ, tước hiệu Thượng phụ công. Với cương vị như Tể tướng, ông nắm toàn quyền cả văn lẫn võ. Điều đó cũng có nghĩa là phải gánh vác nặng nề và chịu trách nhiệm to lớn đối với giang sơn xã tắc. Ông nhận lấy sứ mệnh thiêng liêng, trực tiếp tổ chức và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống quân Tống xâm lược.
Đứng trước âm mưu và hành động rõ ràng công khai của địch, ông cho rằng: "Ngồi yên đợi giặc không bằng đem quân ra trước, chặn thế mạnh của giặc". Được triều đình tán thành, ông huy động 10 vạn quân tiến hành một cuộc tập kích đánh thẳng vào các căn cứ chuẩn bị xâm lược của kẻ thù ngay trên đất Tống.
.
Với danh nghĩa chính đáng là chỉ đánh Tống để giữ nước là đưa quân tới là để cứu dân, Lý Thường Kiệt đã viết bài hịch Phạt Tống lộ bố văn (bài văn công bố đánh giặc Tống) và cho yết bảng ở khắp nơi mà quân đội ta đi qua. (1)
.
Bài hịch truyền đi đã đạt hiệu quả lớn: quân đội của Lý Thường Kiệt tiến đến đâu cũng đều được nhân dân Trung Hoa ở đó hoan nghênh, hưởng ứng.
.
Quân Việt bắt đầu tiến công vào đất Tống từ ngày 27 tháng 10 năm 1075. Thoạt tiên, quân Việt phá hủy một loạt các đồn trại biên giới, rồi lần lượt đổ bộ lên cảng và đánh chiếm các thành Khâm, Liêm. Sau đó đại quân tiếp tục tiến sâu vào đất địch.
.
Ngày 18 tháng 1 năm 1076 áp sát thành Ung. Đây là căn cứ quan trọng nhất trong những căn cứ địch dùng cho cuộc viễn chinh xâm lược vào Đại Việt. Sau 42 ngày vây hãm và tấn công quyết liệt, ta hạ được thành, tiêu diệt và bắt sống nhiều tên địch.
.
Quân ta được lệnh san bằng các thành lũy lớn nhỏ, tiêu hủy các kho tàng lương thực, vũ khí, giáng đòn sấm sét làm tổn thất nghiêm trọng các cơ sở vật chất và phương tiện chiến tranh của quân Tống, làm nhụt nhuệ của bọn cầm quyền phương Bắc trong việc chuẩn bị chiến tranh xâm lược.
.
Sau khi đã đạt mục tiêu của cuộc đánh sang đất Tống, Lý Thường Kiệt quyết định rút nhanh quân về nước. Cuộc rút quân rất đúng lúc, vừa bảo toàn được lực lượng, vừa phá được kế hiểm của giặc: chúng định điều quân lẻn sang đánh úp Đại Việt nhân lúc đại quân còn đang ở bên nước chúng.
..
Cuộc tập kích chiến lược đã giành được thắng lợi hoàn toàn. Lịch sử ghi nhận chiến công kỳ diệu này, chiến công có một không hai trong lịch sử kháng chiến chống ngoại xâm của dân tộc Việt. Gắn liền với chiến công ấy, là tên tuổi vị chủ tướng tài ba Lý Thường Kiệt.
.
Trận tuyến Như Nguyệt và bài thơ thần "Nam Quốc Sơn Hà"
Lý Thường Kiệt biết chắc thế nào quân Tống cũng sẽ kéo quân sang phục thù và tiếp tục thực hiện âm mưu xâm lược nước ta. Ông cử người vào đất Tống để theo dõi cụ thể công việc chuẩn bị và kế hoạch xâm lược của quân Tống. Ông bố trí kế hoạch cho các thổ binh, hương binh ở vùng núi phía bắc làm nhiệm vụ kiềm chế và tiêu hao quân Tống trên các con đường tiến vào của chúng.
.
Ông tập trung xây dựng phòng tuyến chính của quân ta dựa vào bờ nam sông Như Nguyệt (sông Cầu), có rào giậu nhiều tầng, chạy dài trên 200 dặm từ chân núi Tam Đảo đến sông Lục Đầu. Dưới sông có thủy quân, trên thành có quân đóng và tuần tiễu. Với phòng tuyến này, quân ta nắm chắc khả năng chặn địch, bảo vệ an toàn kinh thành Thăng Long và cả một vùng trung châu rộng lớn và trù phú của đất nước.
.
Cuối năm 1076, đại quân Tống chia làm nhiều cánh vượt biên giới tiên ào ạt vào Đại Việt. Sau một tháng phải luôn luôn đối phó với những cuộc chống trả quyết liệt của nhân dân Đại Việt trên vùng biên giới và thượng du. Cuối cùng ngày 18 tháng 1 năm 1077, đại quân Tống cũng tiến được tới bờ bắc sông Cầu. Nhưng đến đây, chúng đã bị chặn đứng lại. Phòng tuyến sông Cầu sừng sững như một bức tường thành, vững chãi, uy nghiêm và đầy thách thức.
.
Chúng buộc phải dừng quân, tập kết trên một trận tuyến dài 30km từ bến đò Như Nguyệt đến chân núi Nham Biền, để từ đó triển khai các đợt tiến công sang phòng tuyến của quân Việt.
.
Một lần, chúng tập trung binh lực, đột phá trận tuyến quân Việt ở bến đò Như Nguyệt, chúng liên tiếp đưa những đạo quân mạnh đổ bộ lên bờ nam. Nhưng ở đây chúng lại đụng phải sức phản công dữ dội của lực lượng chiến đấu dũng mãnh dưới sự chỉ huy linh hoạt sắc bén của tướng quân Lý Thường Kiệt. Những đạo quân đổ bộ đều bị tiêu diệt hoặc phải đầu hàng.
Vào lúc cuộc chiến diễn ra vô cùng quyết liệt, Lý Thường Kiệt đã viết Nam quốc sơn hà - một bài thơ bất hủ để cổ vũ tinh thần binh sĩ.
.
Bài thơ Nam quốc sơn hà khẳng định chân lý hùng hồn: Nước Nam là một quốc gia lãnh thổ riêng, cương giới rạch ròi, quyền độc lập tự chủ của dân tộc là thiêng liêng bất khả xâm phạm. Đi vào lịch sử, bài thơ được coi như bài Tuyên ngôn độc lập đầu tiên của dân tộc ta sau hơn một ngàn năm bị phong kiến phương Bắc đô hộ.
.
Trên phòng tuyến sông Cầu, bài "thơ thần" truyền đi đã có một sức mạnh kỳ lạ, làm nao núng tinh thần quân địch, làm tăng nhuệ khí và thêm sức chiến đấu cho đại quân ta vượt sông bất ngờ đánh úp vào doanh trại chính của địch. Theo Việt sử lược thì quân Tống đại bại, bị tiêu diệt đến năm, sáu phần mười.
.
Thắng lợi huy hoàng của cuộc kháng chiến chống quân xâm lược nhà Tống (1075-1077) là một minh chứng hùng hồn về sự phát triển vượt bậc của dân tộc Việt sau một thế kỷ giành độc lập, quốc gia Đại Việt đã có đủ sức mạnh để chống lại một đế quốc lớn mạnh.
.
Lý Thường Kiệt mất năm 1105, thọ 86 tuổi. Khi mất được phong tặng Kiểm hiệu Thái úy bình chương quân quốc trọng sự, Việt quốc công, được lập đền thờ ở nhiều nơi.
.
Lý Thường Kiệt là một nhà quân sự kiệt xuất, có tài thao lược lỗi lạc, phá Tống bình Chiêm, đánh đâu thắng đấy. Ông cũng là một nhà chính trị tài giỏi và ngoại giao xuất sắc. Về văn học, ông để lại cho đời bài thơ bất hủ Nam quốc sơn hà, tác phẩm nổi tiếng nhất đời Lý và bài hịch hùng tráng Phạt Tống lộ bố văn.
.
Lý Thường Kiệt là một anh hùng dân tộc bậc nhất của đời Lý mà tên tuổi và sự nghiệp vẫn sáng chói mãi trong lịch sử vinh quang của dân tộc.
.
(Theo TTXVN/Vietnam+)
.
(1) “Phạt Tống lộ bố văn” Nội dung bài hịch như sau:
- Những dân Giao Chỉ phản loạn, chạy trốn vào Trung Quốc, các quan ở đây lại dung nạp và giấu diếm. Ta đã sai sứ sang tố giác việc ấy, quan quản Quế Châu (Lưu Di) lại không trả lời. Ta lại sai sứ vượt biển sang Quảng Châu, quan coi Quảng Châu cũng không phúc đáp. Vì vậy ta phải đưa quân đến để truy bắt những phản loạn ấy.
- Lại có việc quan coi Quế Châu điểm binh ở các động và đã tuyên bố muốn thảo phạt Giao Chỉ
- Ở Trung Quốc dùng phép thanh miêu, trợ dịch làm dân chúng khốn khổ, nên ta mang quân đến cứu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)