Thứ Hai, 28 tháng 11, 2022

Sự thông minh lắm lúc làm chúng ta mất dung khí

SỰ THÔNG MINH LẮM LÚC LÀM CHÚNG TA MẤT DUNG KHÍ

Phải chăng khi chúng ta ôm trong tâm quá nhiều quan niệm, trong đó quan niệm bảo vệ bản thân là lớn nhất, nên mới khó mở lòng tiếp thu nhận thức mới?

Con người cứ nghĩ mình vốn dĩ khôn ngoan, dày dặn kinh nghiệm, không muốn phạm sai lầm, nên hễ đi là nhìn ngang ngó dọc, cũng bởi vì thói quen an toàn thích chọn đi trên đường bằng phẳng vững chãi, hết sức né tránh đi đường gập ghềnh khúc khuỷu. Ai ai cũng chọn chỗ tốt, vậy chỗ không tốt kia sẽ thuộc về ai nhỉ?

Đây chính là sự khôn khéo mà chúng ta học được trong quá trình trưởng thành, làm việc gì cũng phải hoàn hảo, suy nghĩ vấn đề phải an toàn, không thiệt hại, chúng ta cho rằng đó là thông minh, nhưng không ngờ chính sự thông minh ấy lắm lúc khiến chúng ta mất đi dũng khí.

Bạn có từng nghĩ chưa, việc gì cũng quá cẩn trọng, chỉ chăm bẵm lo sợ bản thân bị tổn thất, làm không dám làm, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy liệu có thể đột phá được mục tiêu không? Có thành công lớn không?

Mỗi người đều đối mặt với con đường đời, ai ai cũng có con đường riêng của mình. Vui, buồn, sướng, khổ cũng tùy thuộc vào mỗi bước đi. Cao hứng thì chạy thật nhanh, âu sầu thì một bước cũng không cất nổi, khổ quá thì dừng lại không muốn đi, thậm chí còn không muốn sống nữa… Làm người như vậy có mệt quá không? Có vui vẻ bình an không?

"Ổn định" chưa bao giờ là cách mà cuộc sống vận hành. Vạn vật luôn luôn thay đổi, nhờ sự biến hóa của bốn mùa mà cảnh sắc luôn rực rỡ thú vị, nhờ sự biến động của vũ trụ mà con người học được cách thích nghi và phát triển.

 

Cuộc đời sẽ không để cho bất cứ ai bám lì mãi trong cái tổ kén an toàn. Sẽ có những lúc, đời ném cho bạn một (hoặc vài) hòn đá để bạn phải ra khỏi đó và đi tìm một con đường mới phù hợp hơn. Nếu bạn không chủ động rời khỏi vòng an toàn, rồi sẽ có lúc đời buộc phải "đạp" cho bạn một cái thật đau, thật khó chịu để giúp bạn thức tỉnh.

 

Chuyện kể rằng trên cái cây nọ, có một con chim vốn tính lười biếng và ỷ lại, bám trụ lại trên cành cây rất lâu, nhất quyết không buông. Lâu đến mức nó dần quên đi cách tự vỗ cánh bay - bản năng của chính mình. Ở một cành cây khác gần đó, cũng có một chú chim khác thường neo đậu lại, nhưng khác với con chim lười, chú chim này thường xuyên đậu lại chỉ vì nó rất thích cảnh sắc và không khí trong lành nơi đây.

 

Một ngày cái cây bị nhóm người tiều phu đốn hạ, từng cành cây gãy rạp xuống mặt đất. Chú chim ỷ lại mất cân bằng đột ngột, đôi cánh lại yếu ớt do lười tập bay, ngay lập tức ngã xuống đống cây rất thảm thương. Còn chú chim ở cành cây gần đó, khi thấy cành cây mình đậu đang chao đảo, đã lập tức sải cánh bay lên tìm chân trời mới.  

 

Con chim ấy yên tâm đậu trên cành cây không phải bởi nó tin cành cây không bao giờ gãy, mà nó tin vào đôi cánh của mình. Còn bạn, bạn đang là chú chim tin vào cành cây hay tin vào đôi cánh?

Mỗi một người chỉ có mấy mươi năm để sống, ngần ấy năm đâu phải là chặng đường dài, ngay trên đỉnh cao đã thấy cuối dốc rồi.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét