Có một giai thoại về đại học Stanford – Một câu chuyện thật thú vị:
Chớ vội xem mặt mà bắt hình dong
Có một đôi vợ chồng già ở nước Mỹ, người phụ nữ trong bộ trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và ông chồng trong bộ com-lê giản dị đã mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước. Họ không có cuộc hẹn trước, trực tiếp đến gặp hiệu trưởng của Trường Harvard.
Cô thư ký của hiệu trưởng liếc mắt qua với suy nghĩ trong đầu rằng hai con người quê mùa như vậy không có việc gì phải bước chân vào đại học Harvard.
- Người đàn ông nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi muốn gặp hiệu trưởng".
Thư ký nói một cách lịch sự: "Ông ấy cả ngày rất bận rộn!"
- Người phụ nữ trả lời: "Không sao, chúng tôi có thể đợi".
Sau vài giờ, cô thư ký bỏ qua hai vợ chồng già này và hy vọng rằng họ sẽ bỏ cuộc mà rời đi, nhưng những gì diễn ra không như cô nghĩ. Hai ông bà vẫn kiên trì đợi ở đó.
Cô thư ký cuối cùng đã quyết định thông báo cho hiệu trưởng: "Có thể họ sẽ nói với ngài mấy câu rồi rời đi”.
Hiệu trưởng cuối cùng đành đồng ý. Hiệu trưởng với bộ mặt nghiêm nghị, trong tâm không muốn tiếp chuyện với cặp vợ chồng kia.
Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:
"Chúng tôi có một cậu con trai đã học ở Harvard được một năm. Thằng bé rất thích Harvard. Cuộc sống của cháu ở Harvard rất hạnh phúc. Nhưng năm ngoái, cháu không may đã qua đời. Chồng tôi và tôi muốn lưu lại một vật kỷ niệm cho cháu trong khuôn viên trường..."
Vị hiệu trưởng không hề thấy cảm động, thay vào đó còn cảm thấy rất nực cười và nói bằng giọng thô lỗ:
"Thưa bà, chúng tôi không thể xây dựng một bức tượng cho tất cả những ai đã từng học ở Harvard và qua đời. Nếu chúng tôi làm như vậy, khuôn viên của chúng tôi sẽ trông giống như một nghĩa trang vậy".
Người phụ nữ bình tĩnh đáp: "Không, chúng tôi không dựng tượng. Chúng tôi muốn tặng một tòa nhà cho Harvard".
Vị hiệu trưởng cẩn thận nhìn bộ quần áo vải cotton sọc của bà vợ và bộ đồ bằng vải thô của ông chồng, rồi nhếch mép cười nói:
"Ông bà có biết chi phí xây dựng một tòa nhà là bao nhiêu không? Một tòa nhà trong trường học của chúng tôi lên tới hơn 7,5 triệu đô la đấy".
Lúc này, người phụ nữ im lặng và không nói gì. Vị hiệu trưởng mừng thầm, vì đã có thể đuổi họ đi.
Người phụ nữ quay sang chồng và nói: "Chỉ cần 7,5 triệu đô la là có thể xây dựng một tòa nhà? Vậy tại sao chúng ta không xây dựng một trường đại học để tưởng nhớ con trai mình?"
Người chồng gật đầu đồng ý. Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford đã bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường đại học mang tên mình, “Trường đại học Stanford”, để tưởng nhớ con trai của họ. Đây là nguồn gốc của Đại học Stanford.
Đừng đánh giá thấp bất cứ ai xung quanh bạn. bởi coi thường người khác chính là biểu hiện của sự nông cạn của chính mình.
Ngày nay, có một câu nói được lưu truyền trong người Mỹ rằng: "Học Harvard với tiền và điểm tốt, thực sự vì gia đình thì yêu Stanford hơn". Chính là bắt nguồn từ sự khác biệt của khí chất hai nhà giáo dục của hai ngôi trường này.
Quả vậy, cây lúa trĩu bông là cây lúa biết cúi đầu. Người khổng lồ thực sự nhất định sẽ cúi mình làm việc và cống hiến.
Hòa An
Theo kannewyork.com