Món quà Giáng Sinh tặng mẹ
Tôi vội vã bước vào tiệm để sắm khẩn cấp mấy món quà
giáng sinh vào phút cuối cho đứa con gái. Kinh hãi nhìn đám đông, có lẽ
tôi sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn
chồng chất, văn phòng còn bao nhiêu văn kiện chưa duyệt xong.
Từ lúc nào chẳng rõ, Giáng sinh đã trở thành gánh nặng
nề. Chẳng hiểu tại sao phải có cái ngày lễ phiền phức như vậy với bao
nhiêu là thứ phải lo, quà cáp phải mua cho người này người kia, tôi mong có thể
lăn quay ra ngủ cho qua mùa Giáng Sinh như mấy chú gấu tỉnh bơ an giấc
suốt mùa đông. Tôi cố lách qua đám người đông đi lại như kiến để xông vào
chỗ bán đồ chơi và tự hỏi không biết đứa con gái có thèm chơi đồ như vậy
không.
Tôi duyệt qua mấy dãy hàng bán đồ chơi, và chọn đại
một con búp bê nhìn cũng xinh xắn, chạy lẹ ra xếp hàng tính tiền. Tình cờ
tôi nhìn thấy 1 chú bé đứng gần đó, tay mân mê một đôi hài màu đỏ thật
xinh xắn, dễ thương. Chú bé ôm đôi hai trên tay mặt sáng rỡ. Tôi nhìn chú
bé và hơi ngạc nhiên chú bé độ 7 tuổi nhìn đôi hài mắt sáng như nhìn một món
đồ chơi nó rất yêu thích. Trong khi đó chú bé nói với người
tính tiền:
- Cô có chắc là cháu thiếu tiền không? Cháu tính rồi là đủ
tiền cơ mà!
Cô gái trả lời có vẻ như chịu hết nổi:
- Cháu biết là cháu không đủ tiền rồi mà còn hỏi nhiều, lôi
thôi quá đi. Cháu đứng qua một bên để cô tính tiền cho người khác,
khi nào tìm đủ tiền thì đến trả.
Tôi nhìn chú bé khuôn mặt buồn bã đang đứng nhìn đôi hài. Quan sát một lúc tôi hỏi:
Tôi nhìn chú bé khuôn mặt buồn bã đang đứng nhìn đôi hài. Quan sát một lúc tôi hỏi:
- Cháu mua đôi hài cho em gái cháu hả.
- Dạ không, cháu mua cho Mẹ của cháu. Mẹ cháu bệnh rất nặng, và ba nói Mẹ sắp đi gặp Chúa Giêsu rồi. Đôi hài này Mẹ cháu thích lâu lắm rồi, cháu muốn mua cho Mẹ, để Mẹ mang đi gặp Chúa Giêsu. Mẹ sẽ đẹp lắm, sẽ vui lắm!
- Dạ không, cháu mua cho Mẹ của cháu. Mẹ cháu bệnh rất nặng, và ba nói Mẹ sắp đi gặp Chúa Giêsu rồi. Đôi hài này Mẹ cháu thích lâu lắm rồi, cháu muốn mua cho Mẹ, để Mẹ mang đi gặp Chúa Giêsu. Mẹ sẽ đẹp lắm, sẽ vui lắm!
Nghe đến đây, tôi mới hiểu ra là Mẹ của cậu bé đang
hấp hối, nhưng cậu bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện tử biệt. Và một nỗi đau
xót tràn vào hồn tôi. Chú bé nói tiếp:
- Cháu nói với ba rằng dặn mẹ đừng đi ngay, nói mẹ
đợi con đi chợ về. Cháu còn thiếu vài đồng nữa mới mua được đôi hài, tất
cả tiền cháu để dành lâu nay vẫn còn chưa đủ. Chú có thể giúp cháu không?
Mai mốt cháu sẽ đi làm trả lại cho chú.
Nhìn chú bé tiu nghỉu cúi đầu im lặng. Tôi thò tay vào
túi lấy tiền trao cho chú bé.
- Đây, cháu lấy đi trả tiền rồi lo về với Mẹ, đôi hài
đẹp lắm!
Khuôn mặt chú bé chợt tươi rói và nói:
- Vâng, cảm ơn chú rất nhiều! Chúa sẽ chúc lành cho lòng
tốt của chú. Mẹ cháu sẽ vui lắm khi mang đôi hài này đi gặp Chúa
Giêsu.
Tôi bước ra cửa tiệm, trên đường lái xe về nhà tôi vẫn còn
nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của chú bé đáng thương. Tình yêu của chú bé
dành cho mẹ quá mãnh liệt. Như một thiên thần Chúa gửi, cậu bé đã nhắc nhở
tôi ý nghĩa của Giáng Sinh, mùa của yêu thương và ban tặng.