Thứ Năm, 17 tháng 7, 2025

Chữ “Nhẫn” trong văn hóa truyền thống

 

CHỮ “NHẪN” TRONG VĂN HÓA TRUYỀN THỐNG

Nhẫn nhịn khiêm nhường là một mỹ đức truyền thống. Nội Thánh của Nho gia, Thủ Nhu của Đạo gia và Từ Bi của Phật gia đều bao hàm chữ Nhẫn. “Nhẫn một lúc sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”, thế nên có nhẫn nại thì mới có thành tựu.

 

Trong cuốn sách kinh điển của Nho giáo là “Thượng Thư”, Chu Thành Vương dặn dò Quân Trần rằng: “Nhất định phải Nhẫn thì việc mới thành. Tấm lòng bao dung thì mới có đức hạnh cao thượng”.

Khổng Tử nói: “Việc nhỏ không nhẫn, ắt làm hỏng việc lớn”, và: “Bậc quân tử không có điều gì phải tranh giành”.

 

Còn Lão Tử thì nói: “Đạo Trời không tranh mà luôn thắng, không nói mà vạn vật luôn hưởng ứng”.

Trong Phật giáo cũng giảng: “Trong sáu phép siêu độ (lục độ) và hàng vạn phương pháp tu hành (vạn hạnh), ‘Nhẫn’ là đệ nhất”.

 

Trong dân gian có rất nhiều câu ca dao, tục ngữ và ngạn ngữ rất hay về chữ Nhẫn:

 

“Một điều nhịn chín điều lành”.

“Chữ nhẫn là chữ tương vàng,

Ai mà nhẫn được thì càng sống lâu”.

 

Cha con nhẫn được càng hay

Tự toàn gia đạo sau này ấm êm

Vợ chồng càng phải nhẫn thêm

Thì bày con trẻ khỏi điềm bơ vơ

…..

 

Có thể thấy, chữ Nhẫn có nội hàm vô cùng phong phú, không chỉ là phép đối nhân xử thế, mà còn là cảnh giới tinh thần của một nội tâm kiên định, mạnh mẽ, chế ngự được hoàn cảnh, trong nghịch cảnh vẫn có thể lấy khổ làm vui, có thể nhẫn được những điều mà người khác không thể nhẫn được.

 

Chữ Nhẫn có nhiều tầng thứ, từ cái nhẫn của người bình thường trong mối quan hệ gia đình, anh em, bạn bè, đồng nghiệp, quan hệ xã hội… cho đến cái nhẫn của người phẩm đức cao thượng, của vua sáng tôi hiền, và cuối cùng là cái nhẫn của người tu luyện khi đã đạt đến cảnh giới siêu thường, thoát tục.

 

Nam Phương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét