Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2024

Nhìn rộng ra cuộc sống sẽ tự nhiên tốt hơn

 

NHÌN RỘNG RA CUỘC SỐNG SẼ TỰ NHIÊN TỐT HƠN

Con người sống trên đời cần phải học cách nhìn rộng, bởi vì chỉ khi nhìn rộng ra, mới ít phiền não, mới có được nhiều niềm vui. Nếu mọi chuyện đều có thể nhìn rộng ra, sẽ có thêm một chút thấu hiểu, khoan dung, bớt đi một chút so đo, đời người mới càng ngày càng tốt đẹp.

Những người có thể nhìn rộng, tấm lòng quảng đại, giải quyết mọi việc cũng rất khoan dung. Trong bất kỳ nghịch cảnh nào, chúng ta có thể đối mặt với nó một cách tích cực và lạc quan, cuộc sống sẽ tự nhiên tốt hơn. Không có cuộc sống nào không có rào cản, chỉ có những người không nghĩ rộng mà thôi. Khi nhìn rộng, không có chuyện gì là lớn, nhưng không nhìn rộng được, chuyện gì cũng là chuyện lớn.

Đời người ngắn ngủi, chúng ta không cần phải hơn thua với ai cả, để bản thân có một cuộc sống tốt, đó mới là có giá trị. Vì thế chúng cần nhìn rộng hơn một chút, đừng nghĩ quá nhiều, đừng để bản thân phải chịu đựng một cuộc sống quá mệt mỏi, quá cực khổ.

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2024

Cân bằng tính nam và tính nữ duy trì mối quan hệ hài hòa, hạnh phúc

 

CÂN BẰNG TÍNH NAM VÀ TÍNH NỮ DUY TRÌ MỐI QUAN HỆ HÀI HÒA, HẠNH PHÚC

 

Trong mỗi con người, dù là nam hay nữ, đều có sự cân bằng giữa hai yếu tố này. Có lúc lý trí lên ngôi, có lúc cảm xúc chiếm ưu thế. Điều quan trọng là sự nhận thức về bản thân và khả năng điều chỉnh, sao cho cả hai yếu tố này cùng tồn tại một cách hài hòa.

 

Như Carl Jung từng nói: “Một người không đối mặt với bóng tối của chính mình cũng sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng bên trong chính mình.”

Điều này cũng giống như việc nhận ra và chấp nhận cả lý trí lẫn cảm xúc trong mỗi chúng ta, để hướng tới sự toàn hảo của Chân Ngã.

 

Theo quan điểm của Carl Jung, mỗi người đều có Anima và Animus trong tâm thức mình – Anima là phần nữ tính trong đàn ông, còn Animus là phần tính nam trong phụ nữ. Sự phát triển toàn diện không phải là việc loại bỏ một phần để tăng cường phần kia, mà là việc hòa hợp cả hai.

Sự hấp dẫn và thu hút giữa các cá nhân không chỉ dựa trên sự đối lập của âm dương, mà còn dựa trên sự hiểu biết, tôn trọng, và kết nối ở nhiều cấp độ khác nhau.

Như Carl Jung từng nói: “Chúng ta gặp gỡ chính mình trong trái tim của người khác.”

 

Nghĩa là, sự kết nối và hấp dẫn thực sự đến từ sự nhận ra và kết nối với những phần của chính mình trong người khác, không chỉ là sự đối lập giữa âm và dương.

Như một số nhà tâm lý học đã chỉ ra, mối quan hệ lâu dài và hạnh phúc thường đòi hỏi nhiều hơn là chỉ sức hút ban đầu.

 

Chúng còn cần sự tương đồng về giá trị, sở thích, và cách nhìn cuộc sống. Sự cân bằng và hiểu biết sâu sắc về nhau có thể không tạo ra sức hút ban đầu như sự đối lập (trái dấu), nhưng chúng là yếu tố quan trọng cho sự phát triển và duy trì một mối quan hệ hài hòa, bền vững.

Tại sao số đông lại yêu thích triết học phương Đông hơn triết học phương Tây?

 

TẠI SAO SỐ ĐÔNG LẠI YÊU THÍCH TRIẾT HỌC PHƯƠNG ĐÔNG HƠN TRIẾT HỌC PHƯƠNG TÂY?

Cô Miranda Kerr xinh đẹp, thành đạt, rất giàu có và đã được vinh danh là người phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh. Cô ấy quan tâm đến việc gìn giữ tâm trí của mình bằng cách tập yoga, tụng kinh, thiền định và theo Phật giáo Nhật Bản.

Cô tịnh niệm Nam Myoho Renge Kyo hai lần một ngày - một viện dẫn kinh luật rằng con người và vũ trụ là hai mặt của cùng một đồng tiền.

Kerr đã trải qua nhiều biến cố của sự cô đơn và mất mát. Bạn trai đầu tiên của cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Người yêu tiếp theo hóa ra là một kẻ lừa dối.

Cô kết hôn với Orlando Bloom, nhưng cuộc hôn nhân lại tan vỡ nhanh chóng. Thế là cô tìm nguồn an ủi và sự giúp đỡ từ triết học Đông phương.

 

Kerr tham gia phong trào Phật giáo Soka Gakkai. Miranda hướng cái tâm chân thành đến giáo lý và sự chỉ dạy.

Vậy tại sao Miranda lại tìm đến văn hóa phương Đông? Cô ấy cần một cái gì đó mà phương Tây sẽ không thể đem đến. Và quyết định của cô ấy cho chúng ta biết một điều cực kỳ quan trọng về cách thế giới phương Tây nhìn nhận - hay chính xác hơn là nhìn nhận sai - về văn hóa của nó.

Miranda nhận thấy cuộc sống của cô trống rỗng và vô nghĩa. Tại thành phố Sydney quê hương của cô, tất cả các giáo sư trong khoa nhân văn của trường đại học đều bận rộn với những mục đích riêng.

 

Ở khoa triết học (một nơi đem đến những răn dạy khôn ngoan và đầy an ủi) các nhà nghiên cứu đang cố gắng chứng minh chủ nghĩa tự nhiên bản thể học, hướng Wittgenstein theo quan điểm lịch sử đúng đắn của mình, phân tích Heidegger quá cố và so sánh Plato của Phaedrus với Đạo đức học.

Những nghiên cứu đó không tốn thời gian, nhưng nó không thực sự hữu ích cho bất cứ ai đang gặp vấn đề thực sự.

 

Thật không may, không chỉ ở Đại học Sydney mà các tổ chức học thuật đã biến văn hóa - thứ sẽ giúp chúng ta sống tốt và ra đi thanh thản - thành học thuật trừu tượng. Phật giáo không như vậy. Giáo lý của Phật đề ra một nhiệm vụ để giúp bạn tìm đường vượt qua những thách thức của sự tồn tại.

Không chỉ có Miranda nhận thấy điều này. Sẽ thật kỳ lạ khi đang dùng bữa tối cùng tầng lớp trung lưu và người bên cạnh bạn chia sẻ rằng người đó đã tìm thấy sự an ủi ở Hegel hoặc Aristotle.

Nhưng nếu người đó nói rằng mình đã đến Nepal và bị mê hoặc bởi đạo đức và giáo lý khôn ngoan truyền thống, thì điều này lại không lạ chút nào.

 

Miranda muốn ai đó giải thích những gì cần làm để lèo lái một con đường trong cuộc sống. Và, vì một số định kiến ​​sâu sắc luôn chống lại và mổ sẻ những lý tưởng hữu ích, văn hóa phương Tây đã khiến cô thất vọng.

 

Miranda từ chối phương Tây là do lỗi của phương Tây. Cô cần sự giúp đỡ và không ai đưa ra một điều gì cả.

Đây không phải là một vấn đề đối với một người mẫu nổi tiếng, đó là một vấn đề đối với tất cả chúng ta, ở phương Đông và phương Tây. Chúng ta đang bỏ lỡ một nguồn kiến thức quan trọng.

 

Các nhân vật vĩ đại của văn hóa phương Tây hầu như đều muốn văn hóa hoạt động như một công cụ để giúp con người theo đuổi cuộc sống khôn ngoan hơn:

Socrates, Epicurus, Seneca, Montaigne, Schopenhauer, Nietzsche, Schiller, Tolstoy, Proust, tất cả đều muốn văn hóa không phải là một đối tượng nghiên cứu học thuật mà là một nguồn tài nguyên sống có thể truyền tải sự tư vấn và định hướng (chẳng hạn như việc đối mặt với sự mất mát của người thân).

 

Giống như "lời răn" của phương Đông. Đã đến lúc phải đưa văn hóa phương Tây trở lại tham vọng chính đáng của nó, không phải để chiến thắng ở phương Đông, mà là để đứng ngang hàng trong việc theo đuổi con đường phát triển của nhân loại.

 

Theo Thebookoflife

 

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2024

Như thế nào là một đứa trẻ ngoan?

 

NHƯ THẾ NÀO LÀ MỘT ĐỨA TRẺ NGOAN?

Không khó để nhìn ra được sự ngoan ngoãn ở một đứa trẻ. Những đặc điểm dễ thấy như: Chúng thường hoàn thành bài tập đúng giờ; chữ viết của chúng không cẩu thả; chúng giữ cho giường ngủ thật sạch, không để dính một hạt bụi.

 

Chúng hay ngại ngùng và sẵn lòng giúp đỡ người lớn; chúng ngại mạo hiểm và thường có thói quen bóp phanh xe khi phải chạy xuống một con đồi.

Và bởi vì chúng không dễ bộc phát lỗi lầm ngay lập tức, nên chúng ta thường cho rằng những đứa trẻ này được nuôi dạy tốt.

 

Chúng thường không phải là mối lo khiến người lớn bận tâm. Thay vào đó, họ chỉ chăm chăm canh me những đứa trẻ năng tụm năm tụm ba, ngông cuồng vẽ nguệch ngoạc đống graffiti khó tẩy dưới chân cầu. Mọi người cho rằng không có gì phải lo lắng với những đứa trẻ ngoan, bởi vì chúng rất dễ sai bảo, rất biết nghe lời.

Giai đoạn trưởng thành của một đứa trẻ ngoan

Trong môi trường làm việc, những người lớn cũng gặp nhiều vấn đề đáng nói. Ta có thể thấy khi họ còn nhỏ, họ chơi theo luật, luôn làm theo quy tắc; không bao giờ phạm lỗi và luôn giữ mình không chọc giận một ai đó.

 

Thế nhưng, chúng sẽ không thể nào tiến xa nếu như luôn cố gắng tuân thủ mọi luật lệ. Gần như những gì thú vị trong cuộc sống, đáng để làm và quan trọng nhất cả đời người luôn cần đến ít nhiều sự mạo hiểm, vượt ra khỏi sự kiểm soát.

 

Một ý tưởng xuất sắc luôn có thể làm phật lòng người khác – nhưng cũng rất đáng để thử. Những đứa trẻ ngoan thường có một sự nghiệp dậm chân tại chỗ, và sẵn sàng an phận tại vị trí an toàn: chịu sai bảo và nghe lời người khác.

 

Vậy chúng ta có cần nhất thiết phải ngoan hoài như “con nhà người ta”?

 

Để có thể thật sự trưởng thành, chúng ta cần thành thật với chính bóng tối, tham vọng và sự phức tạp của bản thân mình.

Nó bao gồm việc chấp nhận rằng: không phải mọi thứ khiến chúng ta hạnh phúc đều sẽ làm hài lòng người khác hoặc được xã hội tôn vinh là tốt đẹp – thế nhưng, nó vẫn xứng đáng để chúng ta khám phá và theo đuổi đến cùng bất kể như thế nào đi chăng nữa. 

 

Việc chúng ta khao khát trở thành một người tốt đẹp dường như là một việc đáng yêu nhất trên thế giới này, nhưng để có được một cuộc sống thực sự tốt đẹp, đôi khi chúng ta cần phải (dựa trên mức quy tắc của một đứa trẻ ngoan) trở nên đầy màu sắc và thậm chí, hãy can đảm để dám bị ghét.

The School of Life