IM LẶNG LÀ VÀNG, KHOAN DUNG LÀ BẠC, GIÚP NGƯỜI LÀ ĐỨC HẠNH, THẤT BẠI LÀ PHÚC PHẦN
Im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc. Chịu thiệt thì dưỡng đức mà chịu nhẫn thì dưỡng tâm.
Càng trưởng thành, chúng ta càng học được cách nhường nhịn, khoan dung với bản thân, với người khác và với cuộc đời.
Quá trình này không hề dễ dàng mà luôn trải qua nhiều đau khổ, nhưng kết quả cuối cùng sẽ đem tới sự thay đổi lớn trong tư duy, giúp chúng ta xây dựng một tinh thần và tâm thái vững vàng để vượt qua nghịch cảnh, đối mặt với những khó khăn.
Đó là nền tảng trí tuệ sinh tồn, không yếu đuối, không trốn tránh mà luôn lấy lùi làm tiến.
Ngược lại, với kẻ quá giỏi tính toán, theo thói quen đó cũng là người việc gì cũng so đo tính toán. Cho dù bên ngoài họ thể hiện bản thân hào phóng thì bên trong nội tâm cũng chẳng bình yên. Ngay từ đầu, sự tính toán đã khiến họ mất bình tĩnh, mất ở mối rối ren của mỗi sự vật.
Người thường xuyên mất bình tĩnh lại dẫn đến sự lo lắng nghiêm trọng. Người thường trong trạng thái lo lắng, không chỉ không có niềm vui, thậm chí còn là thống khổ.
Đường đời muôn nẻo ít nhiều đều có chông gai. Cuộc sống muôn vị, cay đắng ngọt bùi, không có nỗi buồn thì chẳng có niềm vui. Đứng trước những lần thất bại, chúng ta hiểu rằng mình càng có cơ hội để rèn giũa bản thân.
Đó chính là phước lành mà chỉ những ai bản lĩnh mới có thể đón nhận, từ đó thay đổi chính mình, thay đổi cả tương lai.
Bớt một chút tính toán, phiền não sẽ nhẹ đi, sống thiện tâm hơn một chút, phúc đức sẽ dày hơn!