THIỀN SƯ VÀ GÃ CỜ BẠC BỊP
Tại kinh thành Lạc
Dương có một tay, trước là thương buôn sau chuyển sang nghề cờ bạc. Nhờ lanh
lợi trong mánh lới buôn bán, gã học được nghề bịp rất nhanh. Tài bịp của gã
giỏi tới mức không một ai biết mà chỉ cho rằng gã “số đỏ” hoặc “thiên tài”.
Bao nhiêu tiền ngày
hôm nay đều do cờ bạc mà có. Thế nhưng không hiều sao, có thể do ‘tổ trác” hay
do “hết thời” mà gã thua liên tiếp, mất 50 lượng vàng tại một sòng bài lớn. Vừa
tiếc của, vừa tức giận, vừa xấu hổ, gã cho mời viên quản lý ra, lớn tiếng
nói:
-Ta sống bằng nghề
đánh bạc đã hơn hai mươi năm, chỉ có ăn mà không có thua. Nếu ta thua tức sòng
bài gian lận. Yêu cầu quản lý trả lại 50 lượng vàng, nếu không ta sẽ thưa lên
quan phủ.
Nghe vậy viên quản lý
vô cùng ngạc nhiên, nói:
-Thưa khách quan, sòng
bài của chủ nhân chúng tôi mở ra đã năm mươi năm, cha truyền con nối. Nhiều phú
gia, vương tôn công tử đến đây chơi, ăn có, thua có nhưng chưa một ai nói chúng
tôi gian lận. Xin khách quan nghĩ lại.
Biết rằng không thể
đòi lại tiền. Vùng vằng, văng tục mấy tiếng, gã tức giận bỏ đi, về nhà nạp đơn
lên quan phủ kiện đòi lại vàng. Khi nhận được đơn, quan phủ đăng đường, hỏi:
-Nhà ngươi có bằng
chứng sòng bài gian lận không?
-Gã ấp úng nói:
-Thưa quan phủ không
có…nhưng con cảm thấy có sự gian lận vì mặt tên quản lý trông rất gian. Cả tên
hồ lỳ trông cũng gian lắm…và những con bạc có lẽ do chủ sòng bài gài vào làm cò
mồi để lường gạt con không biết chừng.
Quan phủ phán:
-Nhiều kẻ mặt mũi
trông đẹp đẽ, hiền lành nhưng cũng làm chuyện gian ác. Mặt trông gian nhưng
chưa chắc làm chuyện gian. Mặt mũi nhà ngươi trông cũng “gian” lắm nhưng ta
không thể bỏ tù nhà ngươi vì bộ mặt được. Ngoài ra, những kẻ bước vào sòng bài
có kẻ nào hiền lành đâu? Toàn là thứ ghê gớm cả, toàn là thứ muốn ăn tiền của
thiên hạ. Ngươi đỏ-đen với họ thì phải biết chớ. Ngươi có biết câu “Cờ gian bạc
lận” không? Nếu chẳng may bị lường gạt là đáng đời, còn thưa kiện gì nữa?
Nói rồi truyền bãi
chầu.
Vừa thất vọng vừa tức
giận, nhưng do tiếc của và cho rằng mình bị xử oan, một lần nữa gã lại nạp đơn
lên quan thượng thư để
đòi lại tiền. Nhận được đơn thưa, quan thượng thư bắt quỳ trước công đường,
hỏi:
-Nhà ngươi có bằng
chứng sòng bài gian lận không? Ai làm chuyện gian lận và gian lận thế nào?
Lần này do đã nấu nung
suy nghĩ và do kinh nghiệm thất bại ở tòa dưới, gã khôn ngoan nói:
-Bẩm quan thượng, sòng
bài nào mỗi năm cũng đều đóng một số thuế rất lớn vào công khố. Nếu họ không ăn
thì làm sao có tiền để đóng thuế? Mà muốn ăn thì phải gian lận.
Nói tóm lại sòng bài
là nơi gian lận có tổ chức để móc túi con bạc. Xin quan thượng thương tình ra
lệnh cho họ trả lại 50 lượng vàng cho con.
Nghe vậy quan thượng
thư nói:
-Sòng bài là chỗ đỏ
đen, sát phạt, chỗ bao kẻ nhiều tiền lắm của ném đi để giải trí. Nó cũng là chỗ
tụ họp của bao kẻ lưu manh kiếm tiền. Nó là chốn địa ngục, nó là chốn gia đình
tan nát. Nó là chỗ dẫn ra nghĩa địa hay vào ngục thất nhanh nhất.
Rất nhiều kẻ đã sống
bằng nghề cờ bạc, nhưng cũng có nhiểu kẻ tự vẫn vì cờ bạc.
Điều này chứng tỏ cờ
bạc có người ăn người thua. Chủ sòng bài lấy tiền hồ. Chính tiền hồ đã nuôi
sống sòng bài và đóng thuế chứ chẳng phải lường gạt chi cả. Nhà ngươi thua kỳ
này nhưng có thể ăn kỳ sau.
Nhưng chung cuộc nếu
nhà ngươi cứ tiếp tục đi vào con đường đỏ đen…thì sẽ tự treo cổ hoặc vào tù.
Đòi tiền thua ở sòng bài cũng giống như đòi tiền cho gái vậy.
Ngừng lại rồi quan
thượng thư phán tiếp:
-Khi nhà ngươi ăn, con
bạc khác thua. Nếu con bạc thua đi kiện sòng bài gian lận thì ngươi nghĩ sao?
Ngươi có trả lại tiền cho người ta không?
Nói xong quan thượng thư
truyền sai nha đuổi ra ngoài.
Vừa hận vừa buồn vừa
tiếc của, vẫn chưa chịu thua, gã về nhà bán một số đồ vật quý giá, gom được một
lạng vàng đút lót cho sai nha ở dinh quan tể tướng, nạp đơn thưa kiện một lần
nữa.
Trong số sớ, công văn
và trình báo từ các phủ bộ gửi về, quan tể tướng ngạc nhiên sao lại có một đơn
thưa kiện cờ bạc lọt vào đây. Đọc xong quan tể tướng nổi giận phê, “Ta lo
chuyện quốc gia đại sự, không có thì giờ giải quyết chuyện cờ gian
bạc lận. Nếu còn lằng nhằng ta sẽ tống vào ngục thất!”
Nghe sai nha đọc lời
phê của quan tể tướng, gã choáng váng cả mặt mày. Quá tuyệt vọng, không về nhà,
gã lang thang như một tên mất hồn giữa đường phố. Lang thang một hồi, gã tới
trước cổng Bạch Mã Tự - một ngôi chùa nổi tiếng của kinh thành Lạc Dương lúc
nào không hay. Quá mệt mỏi, gã bước vào chùa, chẳng phải để lễ Phật mà chỉ để
nghỉ chân.
Con người ta, khi đã
tận nhân lực mà không giải quyết được chuyện đời và khi cùng đường, tuyệt vọng,
thường bám víu vào thần linh, cúng vái, cầu nguyện khắp nơi, thậm chí gốc đa,
tảng đá cũng lạy. Gã chợt có ý nghĩ là biết đâu nhờ Phật mà mình có thể lấy lại
50 lạng vàng không biết chừng vì nghe nói chùa này rất linh thiêng. Ngồi xuống
một tảng đá bên cạnh, gã lặng yên quan sát nhà sư một hồi rồi lên tiếng:
-Chào thầy. Tôi muốn
nhờ thầy một chuyện.
Lặng lẽ bỏ cuốn kinh
xuống, nhà sư đưa mắt hỏi:
-Ông muốn hỏi tôi
chuyện gì?
Gã cờ bạc bịp nói
ngay:
-Tôi nghe nói Phật
pháp nhiệm màu. Tôn Ngộ Không mà Phật Tổ còn trị được huống chi mấy kẻ gian
lận. Xin thầy cho tôi biết liệu pháp Phật có thể giúp giải quyết được chuyện
đời không?
Sư hiền từ đáp:
-Pháp Phật bao trùm
lên pháp thế gian. Mọi chuyện trên đời này đều do tham-sân-si biến hiện ra.
Pháp Phật nhằm diệt trừ tham-sân-si cho nên có thể giải quyết tận gốc rễ chuyện
của thế gian. Có chuyện gì xin ông cứ cho tôi biết. Nếu giúp được thì tôi nói
“có” còn không giúp được thì tôi nói “không”.
Được lời như cởi tấm
lòng. Gã thành thực kể lại chuyện mình đánh bạc thua 50 lượng vàng vì sòng bài
gian lận, kiện khắp nơi nhưng thất bại và mong thầy giúp cho một kế để lấy lại
số vàng ấy.
Nghe vậy sư nói:
-Phật pháp không giúp
ông lấy lại được 50 lượng vàng. Nhưng Phật pháp có thể giúp ông quên đi số tiền
đó. Tôi hỏi thật, số vàng ấy là do mồ hôi nước mắt của ông làm ra hay do đánh
bạc mà có?
Gã cờ bạc bịp thành
thực thú nhận:
-Tiền đó là do đánh
bạc mà có.
Nghe thế sư nói:
-Nếu tiền đó không
phải của ông thì nếu mất đi, có gì đâu mà tiếc? Con chim bay trên trời đâu phải
của ông. Nay ông bắt được con chim, chẳng may sẩy tay, con chim bay đi thì có
gì tiếc đâu?
Nghe thuyết giáo như
vậy, gã nổi cáu, gằn giọng, nói:
-Tiền bạc một khi đã ở
trong tay tôi là của tôi. Nếu đã là “của tôi” thì mất đi phải thương tiếc chứ,
“Của đau con xót” mà. Chẳng hạn như chiếc y thầy đang mặc kia là của thầy. Nếu
có kẻ lấy đi thì thầy có đòi lại không?
Vẫn với giọng hiền từ,
sư nói:
-Cái y này không phải
của tôi mà là của Phật tử bố thí cho. Ngay cả cái thân xác này cũng không phải
của tôi bởi vì khi chết đi tôi chẳng thể mang theo. Cái ngai vàng kia cũng
chẳng phải của vua. Cái phủ điện kia cũng chẳng phải của quan tể tướng. Thậm
chí vợ con, của cải, tôi tớ mà ông đang có cũng chẳng phải của ông.
Không có cái gì vĩnh
viễn là của ông hay của tôi.
….
Nói xong sư nói lời từ
giã rồi chậm rãi bước vào bên trong.
Cầm cuốn kinh, bước ra
khỏi cổng chùa, trên đường đi, gã lẩm bẩm:
- Không biết cuốn kinh này có giúp mình lấy
lại 50 lạng vàng không? Khi nào quên hết thì có thể lấy lại vàng. Ngược lại nếu
còn nhớ đến nó thì không sao lấy lại được. Không biết ông thầy này có điên
không? Nhưng dầu sao cứ thử xem, có mất mát gì đâu.
Pháp Phật chỉ độ được
người có trí tuệ, có thiện căn mà không thể độ được kẻ vô minh dày đặc.
Đào Văn Bình