AI LÀ NGƯỜI TRONG MỆNH CHỦ ĐỊNH SẼ YÊU VÀ CƯỚI BẠN?
Chúng ta mua đồ mua nhầm, cũng có thể quay lại đổi, nhưng cưới nhầm tân nương tân lang thì phải làm sao? Hôm nay, chúng ta hãy bắt đầu với một câu chuyện từ xưa.
Cuộc hôn nhân ly kỳ điên đảo
Vào mùa đông năm 1709, ở địa phương Sùng Nhân có hai gia đình kết hôn trong cùng một ngày. Một bên là phú gia họ Giả, bên kia là gia đình thư hương họ Tạ. Cô dâu của nhà họ Giả tên là Vương Thúy Phương, nhà nàng cũng rất giàu có, kết hôn với nhà họ Giả có thể nói là môn đăng hộ đối. Còn cô dâu của nhà họ Tạ là một phụ nữ họ Ngô gia cảnh bần hàn.
Hôn nhân thời xưa rất chú trọng ngày lành tháng tốt, nên hai cô dâu xuất môn gần như vào cùng một thời điểm, cũng vì nhân duyên tế hội, đoàn xe của họ đã gặp nhau trên đường, kết quả sau đó tạo ra một loạt biến cố.
Buổi chiều ngày hôm đó, mây mù dày đặc, tuyết như lông ngỗng không ngừng rơi, chẳng mấy chốc mặt đất trắng xóa, tựa hồ khó phân biệt được con đường phía trước. Kiệu của hai cô dâu tuy có trang sức riêng, nhưng vì để tránh mưa tuyết, kiệu đã được phủ bạt, mà bạt cũng đã phủ một lớp tuyết dày khoảng 2 tấc, khiến hai chiếc kiệu trông rất giống nhau.
Hai đội đi bộ hai ba dặm, đi tới một ngôi đình hoang. Lúc này, phu xe và người hầu thân thể như muốn đông cứng, hai gia đình gom củi khô đốt lửa trong đình để sưởi ấm. Vốn dĩ họ muốn đợi tuyết tạnh rồi mới rời đi, nhưng ai ngờ, nhìn thấy tuyết rơi càng ngày càng dày, họ lo lắng sẽ lỡ mất thời gian làm lễ kết hôn, nên mỗi người lại lên kiệu của mình, đường ai nấy đi. Hoàn cảnh của hai cô dâu từ đó sinh biến.
Trước tiên hãy nói về Vương Thúy Phương. Đêm đó sau khi vái lạy trời đất rồi bước vào tân phòng, Vương Thúy Phương nhìn quanh phòng, phát hiện gia cụ bài trí rất đơn giản, không phải là của hồi môn của nàng.
Nàng trong tâm sinh nghi, lẽ nào là do nhà chồng bán hết đồ hồi môn của mình, rồi mua một bộ rẻ tiền khác để thế vào? Nghĩ đến đây, nàng trong tâm tràn đầy oán hận, không nhẫn được nên nói với chồng: “Bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương đỏ của thiếp đâu? Hãy bảo nữ tỳ vào tẩy trang cho thiếp”.
Lúc này, người chồng mỉm cười đáp: “Nhà phu nhân không có của hồi môn, tìm đâu ra bây giờ?” Thúy Phương đáp: “Tại sao Giả lang lại lừa dối thiếp?” Bởi vì Thúy Phương là được gả vào nhà họ Giả, nên mới gọi chồng mình là Giả lang. Nhưng sau khi chồng nàng nghe thấy điều này, chàng chỉ mỉm cười và nói: “Tôi là chồng thật chứ không phải chồng giả”.
Thúy Phương cho rằng chồng hiểu lầm, liền nói: “Thiếp nói chồng thiếp họ Giả, không phải ý tứ là chồng thật hay giả”. Lúc này, người chồng cũng sửng sốt nói: “Tôi là họ Tạ mà”. Thúy Phương kinh hoàng, kêu lên: “Người ta lừa tôi rồi!” Người chồng cũng ngơ ngác, gọi cả nhà đến tân phòng, vấn hỏi nguyên do, nhưng Thúy Phương cứ khóc mãi không dừng.
Lúc này, mẹ Tạ giận dữ mắng nàng: “Chúng ta là gia đình thư hương thanh bạch, làm gì có kẻ trộm nào. Là cha mẹ con hiềm khích nhà chúng ta nghèo khó, mới dạy con hồ đồ như vậy, ai có thể hại con như vậy?” Thúy Phương ngẩng đầu lên, nói: “Con nghe nói chồng con là nhà họ Giả, nhưng nhà ta lại là họ Tạ, đây chẳng phải là lừa người sao?” Mẹ Tạ nói: “Nha hoàn này, ai vì cưới vợ mà phải đổi họ đây? Nếu là như vậy, lẽ nào nhà con không phải họ Ngô sao?”
Thúy Phương giật mình, đột nhiên nhớ đến việc mình đã gặp một cô dâu khác trên đường, nên nói: “Con hiểu rồi, cô dâu của nhà ta họ Ngô. Con là họ Vương. Khi con đến, trên đường có gặp một cô dâu, đã cùng dừng nghỉ dưới một ngôi đình để tránh tuyết.
Lúc đó, con mơ hồ nghe thấy có người nói cô dâu họ Ngô, nhưng không nhớ chồng của cô ấy họ gì, có lẽ cô ấy mới là con dâu của nhà ta, nhưng con là con dâu nhà họ Giả. Lúc đó trời rất lạnh, hai nhà vội vã rời đi, nhất định là con đã lên nhầm kiệu. Mau đến nhà họ Giả xem, hẳn là có thể tìm ra con dâu của nhà ta”.
Nghe Thúy Phương nói, nhà họ Tạ cũng cảm thấy có khả năng, nên vội vàng cử người đến nhà họ Giả đưa tin. Tuy nhiên, khoảng cách giữa nhà họ Giả và nhà họ Tạ là 30 dặm, lại thêm tuyết rơi dày khiến việc đi lại khó khăn, người đưa tin mãi đến ngày hôm sau mới đến, nên đã quá muộn.
Vậy chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ họ Ngô ở nhà bên kia trong đêm tân hôn?
Kỳ thực, cô nương nhà họ Ngô đến nhà họ Giả, xem kỹ của hồi môn, sau đó nhớ tới cô dâu khác mà mình gặp trên đường, trong tâm đã biết rằng nhất định mình đã lên nhầm kiệu và cưới nhầm chồng. Vậy làm sao đây? Nhìn thấy sự giàu có của nhà họ Giả, cô nàng không muốn gả lại nhà họ Tạ nghèo khó, nên quyết định giả vờ không biết, giả làm cô dâu nhà họ Vương, thành hôn thật với công tử nhà họ Giả.
Khi người nhà họ Tạ đến tìm cô nàng vào ngày hôm sau, cô nàng biểu hiện rất kinh ngạc và phẫn nộ, vô cùng thống khổ. Mà thiếu gia nhà họ Giả cũng có tình có nghĩa với cô gái họ Ngô, bày tỏ nguyện ý chấp nhận sai lầm.
Sau khi tin tức truyền đến nhà họ Tạ, Vương Thúy Phương đau buồn đến mức muốn tự tử. Lúc này có người an ủi nàng, nói: “Cuộc hôn nhân giữa Vương và Tạ hẳn là do Trời định, có lẽ bởi vì nhân duyên kia có thiếu sót, nên mới xuất hiện sự nhầm lẫn như vậy. Hiện tại họ Giả đã kết hôn với họ Ngô, vậy thì con nên quy về nhà họ Tạ”.
Nhưng hôn nhân đại sự sao có thể giống như trò trẻ con, muốn đổi là đổi? Vương Thúy Phương không đồng ý, nên nhà họ Tạ đã cử người đến thăm hỏi cha của Thúy Phương, và kể cho ông nghe sự tình đã xảy ra. Cha của Thúy Phương rất ngạc nhiên và nói: “Đây không phải là ngẫu nhiên đâu”. Vì vậy, ông đã cử người mai mối đến nói với nhà họ Tạ rằng ông nguyện ý cho hai gia đình kết thân. Thúy Phương được lệnh của cha mẹ, mới yên tâm vào nhà họ Tạ.
Vậy câu chuyện có kết thúc ở đây không? Không, sự đảo ngược sau đó thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn.
Sau đó, Giả gia phú quý bỗng bại lạc, con dâu họ Ngô cướp được “hôn nhân tốt đẹp” không vui, cuối cùng chết vì phẫn hận. Bên kia, công tử nhà họ Tạ lại làm nên danh tiếng, từ đó về sau hai vợ chồng ân ái, con cháu mãn đường.
Những người biết chuyện này đều cảm thấy thập phần cảm khái. Con gái nhà họ Vương thuận ứng theo ý Trời, cuối cùng đã có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, trong khi con gái nhà họ Ngô mưu đồ phú quý, không bao giờ nghĩ được rằng nhà chồng mình sẽ sa sút, cuối cùng tự mình chết thảm. Sự an bài của Thiên thượng thật là kỳ xảo.
Vì vậy, từ xa xưa, có người đã nói “hôn nhân là do Trời định”, tức là người mà trong mệnh của bạn chủ định, sau khi xoay xoay chuyển chuyển một hồi rồi sẽ đến với bạn, không phải là chân mệnh thiên tử hay chân mệnh thiên nữ, thì cưỡng cầu thế nào cũng vô dụng.
Nói đến đây, có lẽ mọi người đều muốn hỏi, cổ đại là “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn”, ý tứ là hôn nhân phụ thuộc vào lệnh của cha mẹ, lời của bà mối, điều này xác thực là có chút cảm giác “cam chịu số phận Trời định”. Nhưng hiện tại giảng tự do luyến ái, lẽ nào hôn nhân đại sự cũng không phải do bản thân tự quyết định sao?
Hương Thảo

