
TIẾNG RU
– TỐ HỮU
Hoàn cảnh sáng tác của bài thơ Tiếng Ru
Bài thơ Tiếng Ru được
Tố Hữu sáng tác trong tập thơ Gió Lộng (vào khoảng những năm 1955 – 1961) gắn
liền với giai đoạn lịch sử nước ta: xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc và đấu
tranh chống Mỹ Ngụy, thống nhất đất nước ở miền Nam.
TIẾNG
RU
Con ong làm mật, yêu
hoa
Con cá bơi, yêu nước;
con chim ca, yêu trời.
Con người muốn sống,
con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu
người anh em.
Một ngôi sao chẳng
sáng đêm
Một thân lúa chín,
chẳng nên mùa vàng.
Một người – đâu phải
nhân gian?
Sống chăng, một đốm
lửa tàn mà thôi!
Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp núi
ngồi ở đâu?
Muôn dòng sông đổ biển
sâu
Biển chê sông nhỏ,
biển đâu nước còn?
Tre già yêu lấy măng
non
Chắt chiu như mẹ yêu
con tháng ngày.
Mai sau con lớn hơn
thày
Các con ôm cả hai tay
đất tròn.
Jessica Thảo Nguyễn
bình thơ
Không phải ngẫu nhiên
mà bài thơ Tiếng Ru của nhà thơ Tố Hữu đã trở thành một trong những bài hát ru
kinh điển của các bà, các mẹ, các chị. Tôi đã từng nghe rất nhiều bài hát ru,
song bài Tiếng Ru mang đến cho tôi một cảm giác đặc biệt nhất. Lời bài thơ nhẹ
nhàng, chất phác; mà mỗi câu – mỗi chữ sâu lắng đến tận tâm can; thấm đẫm triết
lý nhân sinh; càng ngẫm càng hay.
Trong Tiếng Ru, chúng
ta tìm thấy cả bầu trời tuổi thơ rong ruổi với khung cảnh tự nhiên thuần khiết;
có ong, có hoa; có cá, có nước; có chim, có trời; có tre già, có măng non; có
cánh đồng lúa chín; có bầu trời đêm đầy sao; có sông, có núi và có cả đại dương
rộng lớn.
Trong Tiếng Ru, chúng
ta tìm thấy lời mẹ hiền: dịu êm và ngọt lành lắm lắm.
Trong Tiếng Ru, chúng
ta hiểu về giá trị của cộng đồng, của tình người, của tình đồng chí, của tình
anh em, của tình thầy trò, của tình cảm gia đình ấm áp.
Trong Tiếng Ru, chúng
ta tìm thấy và thấm nhuần quy luật của tự nhiên, rằng:
Núi
cao bởi có đất bồi
Núi
chê đất thấp núi ngồi ở đâu?
Muôn
dòng sông đổ biển sâu
Biển
chê sông nhỏ, biển đâu nước còn?
Ngôn từ của nhà thơ
thể hiện rõ ý, rõ nghĩa đến mức chúng ta không cần phải giải thích nhiều. Tư
tưởng này của Tố Hữu rất hợp với triết lý thuận theo tự nhiên của Lão Tử, Theo đó, núi vì
không chê từng nắm đất nhỏ mà mới bồi đắp lên thành nền, thành từng đống cao to
hùng vĩ. Đất chính là nền của núi vậy.
Biển vì khéo ở chỗ
thấp, không chê một giọt nước nào mà quảng đại, bao la, làm chủ của trăm sông.
Trong Tiếng Ru, chúng
ta tìm thấy sự thiêng liêng của tình mẫu tử, tình gia đình, tình quê hương.
Những tình cảm ban sơ mà rất đỗi tự nhiên ấy giống như đôi cánh nâng đỡ của mỗi
con người chúng ta trong quá trình phát triển. Đôi cánh ấy chắp cho con bay cao
bay xa, tiếp cho con ý chí để chinh phục mọi ước mơ. Cho con thỏa sức vẫy vùng
khắp năm châu bốn biển với tình yêu vô bờ bến giành cho nhân loại nói riêng, vũ
trụ nói chung.
Chỉ với 16 dòng thơ
lục bát mà tác giả Tố Hữu đã gói ghém được bao nhiêu ân tình quê hương và tinh
hoa nhân loại vào đấy. Thật là đáng khen, đáng kính, đáng tự hào và đáng ngưỡng
mộ! Lời thơ giản dị, mộc mạc mà sâu lắng, đi vào lòng người; Tố Hữu quả là một
nhà thơ tài hoa của nhân dân đại chúng.