Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Ông cố vấn Bảo Đại du xuân năm Bính Tuất (1946) ở Hà Nội.


Lý Lệ Hà đoạt giải Hoa hậu cuộc thi hoa khôi đầu tiên ở Việt Nam được tổ chức tại Hà Đông khoảng năm 1938, 1939. Sau khi chính thức là người tình của Bảo Đại, Lý Lệ Hà và ông hoàng lúc nào cũng "dính" chặt lấy nhau trong thời gian ông sống ở Hà Nội, khi làm Cố vấn tối cao của chính phủ lâm thời VN; rồi cả khi Bảo Đại sống lưu vong tại Hong Kong.

Vào hôm 30 Tết Âm Lịch.ở Hà Nội (năm 1946) Bảo Đại ra bao lơn đứng nhìn xuống phố khẽ vỗ vai Lý Lệ Hà và nói :


- Buồn lắm Hà ơi ! Biết làm sao được bây giờ?"

Lệ Hà chợt nghĩ ra và reo lên :
- Có cuộc vui rồi, sắp giao thừa, mọi người sẽ kéo nhau đến đền Ngọc Sơn làm lễ đông lắm. Chúng mình chờ gần giao thừa, sẽ cuốc bộ đến đó vui lắm. Bảo Đại mỉm cười gật đầu.

Gần 12 giờ khuya, Lệ Hà và Bảo Đại mặc rất bình thường, tản bộ giữa dòng người đến đền Ngọc Sơn. Ông dừng lại, ngơ ngác ngắm cảnh hồ Hoàn Kiếm, cầu son Thê Húc nổi danh của đất Thăng Long và lẩm bẩm khen là đẹp.

Cầu Thê Húc chật người. Lệ hà cố gạt nhẹ mọi người, kéo được Bảo Đại qua cầu, đến chân Bút Tháp, chợt thấy ông thầy bói mù già. Lệ Hà bấm Bảo Đại ngồi thụp xuống trước ông thầy bói cạnh cô. Đặt tiền xem quẻ xong Lệ Hà khẽ nói với ông thầy :

- Ông hãy xem tướng tay ông bạn tôi đây, coi tốt xấu ra sao? Chỉ cần thế thôi.

Bảo Đại không chịu đưa bàn tay ra, sợ bẩn. cô phải nài ép, kéo bàn tay ông đặt vào tay ông thầy. Ông mù này, vừa nắn bàn tay mềm nhũn như bông của ông vua, sờ sờ nắn nắn, bỗng ông ta rụt vội mấy ngón tay lại như bị bỏng. Giọng ông thầy bói thều thào, rất nhỏ:

- Ngài là quý nhân. Tôi không dám nói gì hơn. Chỉ xin thưa rằng ngài sắp đi xa, xa lắm, khỏi đất này.

Lệ Hà và Bảo Đại đưa mắt nhìn nhau. cô vội đứng lên, kéo ông đứng theo rồi lại len lỏi trong dòng người, cuốc bộ về. Suốt dọc đường, ông cúi đầu bước, cô cũng vậy, không nói một câu nào”.

(Tôn Thất Bình ghi lại theo lời kể của Lý Lệ Hà)



Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

Mối họa "sư tử lạ"

Mối họa "sư tử lạ" đó là 

Sư tử đá Tàu tràn lan nơi thờ tự Việt

Sư tử Trung Quốc chiếm đền chùa Việt

“Việc sử dụng sư tử đá vô tội vạ như hiện nay vô hình chung tuyên truyền cho văn hóa ngoại lai đang xuất hiện nhiều ở Việt Nam. Điển hình là việc ở rất nhiều đình chùa, miếu mạo từ nông thôn ra thành phố, từ cơ quan doanh nghiệp cho tới nhà dân, nhiều hình ảnh sư tử đá Trung Quốc xuất hiện chình ình.

sư tử đá ở Việt Nam xuất hiện từ thời Lý, nó là một linh vật biểu trưng cho sức mạnh phật giáo. Nó đã tồn tại và phát triển theo một cách riêng rất đẹp. Cũng là biểu trưng cho sức mạnh nhưng sư tử đá của Việt Nam có tạo hình vẫn rất nuột nà, trang trí cực kỳ tinh mỹ.

“Đài liệt sĩ ở Trường Sa chưa xây xong đã thấy hai con sư tử đá chình ình ở cổng. Các chùa chiền Bái Đính (Ninh Bình), Đền Đô (Bắc Ninh), Thiền Viện Giác Lâm Trúc Lâm (Quảng Ninh)…cũng nhan nhản sư tử đá nhưng là sư tử lai căng, Tây Tàu lẫn lộn”

Việc đặt sư tử tùy tiện theo (kiểu đất nhà tôi, tôi làm gì chả được) vô hình chung dẫn tới việc làm nô lệ cho văn hóa ngoại lai. Thể hiện sự thiếu kiến thức của người sử dụng.


Sư tử Trung Quốc chiếm đền chùa Việt

Hòa thượng Thích Quảng Nghiêm :
(Phó chủ tịch Hội đồng trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam)

Sư tử của Phật giáo thì thường ở nơi các vị sư thuyết pháp, gọi là tòa sư tử. Vì trong kinh điển, Phật thuyết pháp như tiếng rống sư tử. Nghĩa nói là các điều mạnh để làm điều xấu bị át đi, làm những điều lành cho mọi người. Các thí chủ muốn đặt sư tử vào nơi linh thiêng để đạt được ý nguyện của họ, cứ tưởng thế là tốt. Nhưng ngay cả các chùa cũng không ý thức được việc này.


St


Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Bhutan là quốc gia duy nhất trên thế giới 
coi hạnh phúc của người dân là sự thịnh vượng

Bhutan là quốc gia duy nhất trên thế giới nơi nền Phật giáo Kim cương thừa vẫn được bảo tồn gần như nguyên vẹn. Dân số chưa đến 1 triệu người.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

năm 1987 Đáp trả lời buộc tội của một nhà báo Anh Quốc trên tờ Financial Times rằng tốc độ phát triển tại Bhutan còn thấp, nhà Vua đã nói rằng "Tổng Hạnh Phúc Quốc gia còn quan trọng hơn Tổng Sản phẩm Quốc nội"

Đây là quốc gia duy nhất trên thế giới tính toán mức độ thịnh vượng của đất nước dựa trên mức độ hạnh phúc của người dân, chứ không phải dựa trên chỉ số GDP – tổng sản lượng nội địa. Ý tưởng của Bhutan từng một thời khiến cả thế giới phải nhắc đến quốc gia Châu Á bé nhỏ này.

Bhutan hiện đang nổi lên trong lĩnh vực du lịch như một quốc gia Phật giáo đầy bí ẩn. Họ không đẩy mạnh phát triển công nghiệp, thay vào đó, họ duy trì cuộc sống thanh bình, chậm rãi của người dân, không “đô thị hóa”, không “hiện đại hóa”…

Bhutan chú trọng phát triển dịch vụ du lịch nhưng với một mức giá cao để đảm bảo du lịch có thể hỗ trợ cho sự phát triển của Bhutan, đồng thời, giúp hạn chế lượng khách đổ về Bhutan, có thể gây khó khăn cho việc bảo vệ thiên nhiên và giữ gìn bản sắc của họ.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Khi đến Bhutan, người ta sẽ không thấy nhiều biển hiệu quảng cáo mà thay vào đó là những câu khẩu hiện hẳn sẽ khiến nhiều du khách mỉm cười, chẳng hạn “Cuộc sống là một cuộc hành trình! Hãy lên đường!”, “Hãy để thiên nhiên dẫn đường chỉ lối!” hoặc “Rất xin lỗi nếu có bất cứ sự bất tiện nào!”…

Chỉ số GNP của Bhutan được hiện thực hóa trong từng chi tiết nhỏ của đời sống, họ hy vọng những du khách đặt chân đến Bhutan cũng có thể được hưởng sự hạnh phúc, dễ chịu trong cuộc sống của những người dân nơi vương quốc xa xôi, bí ẩn này.

Bhutan là quốc gia của những đền đài, tu viện cổ xưa. Người dân nơi đây là những tín đồ trung thành của Phật giáo, đi đến đâu, bạn cũng sẽ thấy cờ phướn của nhà Phật tung bay, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ không hề bị tác động bởi bàn tay con người.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Bhutan mới chỉ bắt đầu mở cửa từ cách đây 40 năm nhưng nhanh chóng, quốc gia này đã định hướng được lối đi cho mình khiến nhiều quốc gia phương Tây phải chú ý.

Kể từ năm 1971, Bhutan đã loại bỏ chỉ số GDP (tổng sản lượng nội địa) và thay thế bằng một chỉ số mới – GNH (tổng hạnh phúc quốc dân), theo đó, đời sống tinh thần – thể chất, văn hóa – xã hội của người dân, việc bảo vệ tài nguyên – môi trường của quốc gia… được đưa lên ưu tiên số một.

Trong ba thập kỷ qua, Bhutan đã đề ra một quan điểm đi đầu thế giới rằng sự hạnh phúc, khỏe mạnh của người dân quan trọng hơn sự phát triển kinh tế. Đây được xem là một hướng đi độc đáo.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Giờ đây, khi thế giới lao đao trước những cơn khủng hoảng kinh tế, trước tình trạng thiên nhiên bị hủy hoại, khí hậu nóng lên… thì riêng một mình quốc gia bé nhỏ Bhutan lại ngày càng nổi lên như một quốc gia thịnh vượng, đã định hướng được cách phát triển bền vững, lâu dài và hiệu quả.

Những thành tựu đáng kinh ngạc của Bhutan là minh chứng cho điều đó. Trong vòng 20 năm, tuổi thọ trung bình của người dân Bhutan được tăng gấp đôi, 100% trẻ em được tới trường, mức độ trong lành của môi trường ở mức lý tưởng, thiên nhiên được bảo vệ tối đa, 60% diện tích quốc gia được che phủ bởi rừng… Bhutan cấm việc xuất khẩu gỗ, mỗi tháng đều có một ngày toàn dân đi bộ…Bộ trưởng Giáo dục Bhutan – ông Thakur Singh Powdyel từng phát biểu: “Phá rừng phá biển để làm giàu thì quá dễ, ở Bhutan, chúng tôi tin rằng đó không phải là cách để thịnh vượng dài lâu. Chỉ có cách bảo vệ thiên nhiên – môi trường, chăm sóc cho chất lượng cuộc sống người dân thì một quốc gia mới thực sự được coi là phát triển”.

Ông Powdyel cho biết thêm: “Thế giới thường hiểu nhầm chỉ số GNH của Bhutan. Người ta luôn hỏi làm thế nào mà đất nước các anh lại có được một dân tộc hạnh phúc? Thực tế GNH là một lý tưởng dẫn đường, là đích đến của mọi chính sách, để đất nước chúng tôi có thể phát triển bền vững”.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Ở các trường học ở Bhutan, học sinh được định hướng giáo dục theo chuẩn “nhà trường xanh”. Bên cạnh việc học các môn cơ bản, các em được học cách làm nghề nông, cách sống thân thiện với môi trường, chính các em sẽ tham gia phân loại và tái chế rác của nhà trường mình.

Ngoài ra, mỗi ngày đến lớp đều có một khoảng thời gian để cô trò cùng ngồi thiền. Chuông báo hết tiết là những đoạn nhạc du dương giúp người nghe thư giãn. Giáo dục Bhutan không đặt nặng việc các em phải là những học sinh giỏi, họ muốn các em sẽ là những công dân tốt.

Quốc gia duy nhất coi “hạnh phúc của dân” là sự thịnh vượng

Tại thời điểm này, Bhutan đang chuẩn bị tiến hành tính toán chỉ số GNH của năm 2014. Năm nay, Bhutan sẽ mời các chuyên gia Nhật Bản sang cùng tiến hành công việc để minh chứng cho sự chính xác của chỉ số GNH tại đây.

Chỉ số GNH của Bhutan đang ngày càng thu hút sự quan tâm và khen ngợi của dư luận quốc tế, ngày càng có nhiều học giả từ khắp nơi trên thế giới tìm hiểu, phân tích về chiến lược phát triển của vương quốc bé nhỏ nằm trong dãy Himalaya – đất nước Bhutan.
Bích Ngọc
Theo CNA/Guardian




Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Hồ Xuân Hương, Nàng Là Ai ?

Hồ Xuân Hương, Nàng Là Ai ?

Hồ Xuân Hương tên thật là Mai, đó là lý do khiến chàng Tốn Phong trong 31 bài thơ tặng nàng đã có 29 bài nhắc đến Mai, có bài nhắc đến hai ba lần. Tên Hồ Phi Mai hiệu là Xuân Hương, Phi Mai, hoa mai bay trên hồ nơi ngắm cảnh xuân, Mai là hương hoa mùa xuân, thật là đồng điệu. Chàng Tốn Phong tên Huân ... nghĩa là Nam Phong, Gió Nam cũng gọi là Tốn Phong, hiệu Nham Giác Phu, là chàng ẩn trong núi mà hiểu sự đời. Người Hoan Nam, Thạch Ẩn Nhi, chàng họ Phan, huyện Thạch Hà, họ Phan Huy Ích.


Hồ Phi Mai hiệu Xuân Hương, Phan Huy Huân hiệu Tốn Phong, GS Hoàng Xuân Hãn và Học giả Trần Thanh Mại đã đồng ý với nhau việc giải mã tên của nàng.

Hồ Xuân Hương tên húy là Hồ Phi Mai sinh năm 1770, tại phường Khán Xuân, huyện Vĩnh Thuận, Thăng Long Hà Nội. Nhà trông xuống Hồ Tây nơi có đền Khán Xuân Vua Lê Chúa Trịnh thường cùng cung nữ ra đó ngắm xuân, họp hội chợ, thả hoa đăng dưới hồ.

Thân phụ nàng là Hồ Phi Diễn sinh năm 1703 và mất năm 1786. Năm 20 tuổi ông đậu Tam Trường đời Bảo Thái thứ 4 năm Quý Mão 1723. Ông đồ Nghệ phiêu bạt đi dạy học tại Hải Dương và kết hôn với mẹ nàng họ Hà quê Hải Dương làm thứ thiếp, ông sinh nàng lúc gần 70 tuổi, bà có lẽ chỉ hai mươi và còn sống đến sau 1814, năm Tốn Phong trở lại đề tựa Lưu Hương Ký.

Hồ Phi Diễn chánh quán tại làng Quỳnh Lôi huyện Quỳnh Lưu tỉnh Nghê. An. Họ Hồ tại Quỳnh Lưu rất có tiếng tại Nghệ An và có từ đời đất còn bị nhà Hậu Hán (917 - 971), Trung Quốc cai trị. Viên Thái Thú Diên Châu là Trạng Nguyên Hồ Hưng Dật làm nhà ở đây, con cháu phồn thịnh sau khi nước nhà độc lập. Đời Trần có chi ra Thanh Hóa lập nghiệp, sau sinh ra Hồ Quý Ly. Gia phả họ Hồ ở Nghệ An chép đến đời Trần Xương Phù (1377 - 1389) một cách liên tục. Đời Trần có một chi vào đất Đông Thành cùng phủ sinh ra Hồ Tông Thốc có ba đời Trạng Nguyên. Chi ở xã Hoàn Hậu đời Lê có nhiều người đậu Tiến sĩ và nổi danh như Hồ Sĩ Dương một nhà chính trị học, sử học. Riêng chi ở Quỳnh Lưu thì đời thứ tám có Hồ Sĩ Anh (1618 - ?), Đời Lê có hai người đậu Hoàng Giáp Hồ Phi Tích (1665 - 1744) đậu năm 1700 và Hồ Sĩ Đống (1744 - 1745) đậu năm 1772. Có chi vào Tây Sơn đổi họ Nguyễn, tức Hồ Phi Phúc sinh ra Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ.

Vua Quang Trung Nguyễn Huệ, Hoàng Giáp Hồ Sĩ Đống và nữ sĩ Hồ Xuân Hương, Tú Tài Hồ Phi Hội đều cùng một đời thứ 12, cùng có một ông tổ đời thứ tám là Hồ Sĩ Anh.

(Theo Hồ Quỳnh gia phổ của chi Hồ Phi Tích, Thư viện Hoàng Xuân Hãn, Paris.)

Thuở nhỏ Hồ Xuân Hương học với cha, cha dạy học tại gia, mẹ có lẽ dệt lụa trồng dâu, nuôi tằm và buôn bán chợ phiên như bao phụ nữ khác ở làng Nghi Tàm. Hồ Trọng Chuyên soạn Hương Biên làng Quỳnh Đôi năm 1941 và biên nối Hồ Tộc hiền lục thuật lại rằng:

"Nàng từng ở quê nhà thuở nhỏ, nhưng đã sớm rời quê hương, theo cha ra Bắc Hà. Cô ta rất thông minh, đĩnh ngộ, chỉ nghe lóm mà hay chữ. Năm 13 tuổi đã biết làm thơ, có biệt tài về thơ Quốc âm; đã từng xướng họa với Dương Tri Tạn, một danh sĩ trong làng. Một đôi lúc Hồ Xuân Hương có giúp tiền cho một vài bà con nghèo trong họ, Hồ Xuân Hương rất dạn trai, không bẻn lẽn khi con trai chọc ghẹo, tính hồn nhiên. Dương Tri Tạn đã mượn cớ Vịnh cái điếu bát để đùa với nàng:

Eo lưng thắt đáy thật xinh xinh

Điếu ai hơn nữa điếu cô mình

Thoát châm, thoát bén duyên hương lửa

Càng núc càng say nỗi tính tình

Năm 1786, Hồ Xuân Hương 14 tuổi, cha mất thọ 84 tuổi. Nàng tự học tự đọc sách cổ văn và nối nghề dạy trẻ của cha và giúp mẹ dệt lụa, buôn bán sinh nhai.

Thuở 18, Hồ Xuân Hương xinh đẹp. Nguyễn Du trong bài "Mộng thấy hái sen," đã kín đáo ví nàng như hoa sen

Hoa sen đẹp xinh xinh


Hoa sen ai cũng yêu

Nàng đã là đóa hoa, cách sau khóm hoa chỉ nghe tiếng hồn nhiên nói cười.

Nàng đến tự bao giờ

Cách hoa nghe cười nói

Năm 1807 nàng 35 tuổi. Chàng thi sĩ đa tình Tốn Phong đã làm thơ tặng nàng, ca tụng vẻ đẹp của nàng trong thi tập của mình:

Nét thanh xuân ấy nghìn vàng khó mua

(bài số 23)

Mười phần xuân sắc tới trời Nam

(bài số 8)

Người Tiên rạng rỡ từ mây đến

(bài số 13)

Như dáng cây mai, xinh cốt cách

Mười phần xuân sắc rạng trời xanh

(bài số 22)

Và bài thơ số 12 Tốn Phong đã ca tụng nàng, họ nhà quan đẹp như tiên nữ đầu thai xuống trần, vẻ đẹp của Hoan Châu đẹp thuần, nàng như sao Khuê ngôi sao Văn Học, đẹp mười phân vẹn mười. Nàng là tinh anh 99 ngọn núi Hồng Lĩnh. Nàng là hoa Mai riêng chiếm cả một trời Xuân chốn kinh thành

Tao đàn nay đã có Thần

Gặp nàng đồng quận bội phần hân hoan

Hỏi ra thật họ nhà quan

Ngắm dường tiên nữ thác thân xuống trần

Hoan Châu vốn tiếng đẹp thuần

Sao Khuê rạng rỡ mười phân vẹn toàn

Tinh anh "chín chín Hồng Sơn"

Hoa Mai riêng chiếm trời Xuân Đế Thành

Nói theo ngôn ngữ ngày nay, chàng thi sĩ Tốn Phong, đã chấm nàng chiếm giải Hoa Khôi thành Thăng Long. Thơ Tốn Phong đã đánh đổ giả thuyết nàng xấu xí, mặt rỗ lại ẩn ức về tình dục.

Xuân Hương danh giá, em họ quan Hoàng Giáp, dạy học trò, một thầy đồ hiếm hoi phái nữ, khác với các thiếu nữ dòng dõi đương thời chỉ chăm sóc Công Dung Ngôn Hạnh, phần trí tuệ thơ phú dành cho phái nam. Người đến đủ trình độ xướng họa đối đáp với nàng cũng không phải là thư sinh tầm thường cỡ như Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông, nó bảo nhau là ấy ái uông. Mà là những danh sĩ, những nho sĩ dạy học, những quan tri huyện, tri phủ, tham hiệp, hoặc con, em của bậc công hầu bậc nhất triều đình như Nguyễn Du, hay Tiến Sĩ Phạm Quý Thích ...

Tài thơ văn của nàng, Tốn Phong đã tả trong bài tựa Lưu Hương Ký

"Tứ thơ dồi dào, nhưng vẫn tỏ ra vui mà không buông tuồng, buồn mà không đau thương, khốn khổ mà không lo phiền, cùng mà không bức bách. Thật là do tính tình nghiêm chỉnh mà ra, cho nên khi hát lên, ngâm lên những thơ ấy, thì tay cứ muốn múa, chân cứ muốn dậm mà không tự biết.

Lưu Hương Ký tuy đầy vẻ gió mây trăng móc, nhưng đều tự đáy lòng mà phát ra, biểu hiện thành lời nói, lại cũng đều đúng với cái ý đã nói trên kia là: xuất phát từ mối tình mà biết dừng lại trên lễ nghĩa".

Trong bài tựa trên Tốn Phong cũng đã dẫn lời khen của bạn là Cư Đình:

"Cổ Nguyệt Đường Xuân Hương học rộng mà thuần thục, dùng chữ ít mà đầy đủ, từ mới lạ mà đẹp đẽ, thơ đúng phép mà văn hoa, thực là một bậc tài nữ."

Tốn Phong ca ngợi:

"Tôi thường nghe: người đất Nghệ An thuần tú mà ham học. Đúng như thật! Đàn ông tuấn kiệt thì có các bậc khoa bảng đời trước, đàn bà tinh anh thì có những người như Phan My Anh và Hồ Xuân Hương. Người ta nói núi cao sông sâu sinh ra nhân tài tuấn kiệt, quả không sai vậỵ"

GS Hoàng Xuân Hãn nhận xét:

"Một người thẩm phán về mặt hình thức văn thái (Cư Đình), một người xét về mặt ý tứ văn (Tốn Phong). Cả hai lời phẩm bình đều đúng. Riêng về mặt thơ nôm, ta nhận thấy có kỹ thuật chắc, lời nghiêm nghị mà bóng bảy, từ thiết tha. Nhưng thơ trữ tình mà không có gì lả lơi hay bỡn cợt, trái với hầu hết những thơ nôm mà ta thường đọc trong các sách báo dưới mục "Thơ Hồ Xuân Hương."

Những lời bình phẩm thơ văn của Hồ Xuân Hương của người đương thời đã đánh đổ truyền thuyết, xem Hồ Xuân Hương là một kỳ nữ lẳng lơ, dâm ô. Trái lại nàng là một nữ sĩ tính tình nghiêm chỉnh, thành thật, học rộng, thơ xuất phát tự đáy lòng, chữ mới lạ, văn hoa. Có lẽ vì thơ Lưu Hương Ký chưa bao giờ được khắc bản in ra, chỉ được các bậc danh sĩ xướng họa với nàng chép lại. Nàng là một nhà thơ trữ tình, lãng mạn đầu tiên của Văn Học Việt Nam. Khi nàng mất đi, những huyền thoại về nàng tiếp tục phát triển thêu dệt dần dần do thị hiếu dâm tục, làm xa đi con người thật của nàng.

Cổ Nguyệt Đường là nơi Hồ Xuân Hương dạy học, bên cạnh có trà quán của bà mẹ đã là Phòng Khách Văn Học của Việt Nam cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19. Cổ ... Nguyệt ... là chiết tự chữ Hồ ... là nơi tao nhân mặc khách, các nhà thơ, nhà văn lớn của Việt Nam đương thời xướng họa. Thi hào Nguyễn Du tác giả Truyện Kiều, Phạm Đình Hổ tác giả Vũ Trung tùy bút, Tiến Sĩ Phạm Quý Thích người khắc bản và in thơ Nguyễn Du, Nguyễn Huy Tự tác giả Hoa Tiên Ký, Quan Hiệp Trấn Sơn Nam Thượng Trần Ngọc Quán, Mai Sơn Phủ, Tốn Phong Phan Huy Huân, Cư Đình, Trần Quang Tỉnh, Trần Phúc Hiển ... Cổ Nguyệt Đường từng tổ chức thi thơ văn mà người đoạt giải nhất là Trần Ngọc Quán.

Năm 1814, Tốn Phong trở lại Thăng Long gặp Xuân Hương có tặng nàng bài thơ trong đó có hai câu:

Mai, quả đã từng ba độ kết

Khách, tình vẫn vậy sáu năm nay

Có nghĩa là trước năm 1814 nàng đã ba lần lấy chồng. Dựa vào thơ Lưu Hương Ký ta thấy có ba khoảng thời gian, ba khoảng trống nàng vắng làm thơ: 1794 - 1798, 1802 - 1806 và 1810 - 1812 có lẽ là ba thời kỳ Xuân Hương lấy chồng rồi bị góa. Tương truyền rằng nàng lấy lần thứ nhất một thầy thuốc, nên có bài thơ "Bà lang khóc chồng." Lần thứ nhì bà lấy một Chánh Tổng tên Cóc, bài "Vịnh Tổng Cóc," theo Xuân Diệu, trong Hồ Xuân Hương, bà chúa thơ nôm, hiện nay tại Vĩnh Yên vẫn còn nhà thờ Chánh Tổng Cóc. Lần thứ ba nàng lấy một quan Tri Phủ, có bài "Khóc Ông Phủ Vĩnh Tường." GS Hoàng Xuân Hãn bác bỏ việc lấy ông Phủ Vĩnh Tường vì lẽ tên Phủ Vĩnh Tường năm 1822 mới có, phủ ấy giữ tên Tam Đái suốt đời Gia Long. Đại Nam Nhất Thống Chí quyển Sơn Tây chép năm Minh Mạng thứ hai 1821 đổi ra Tam Đa, có lẽ kiêng tiếng Đái cho là tục, năm thứ ba 1822 lại đổi ra phủ Vĩnh Tường. Theo đó nếu Hồ Xuân Hương mất vào năm đó thì không thể là vợ ông phủ Vĩnh Tường. Do đó bài thơ nôm khóc ông phủ Vĩnh Tường quyết không phải là thơ Hồ Xuân Hương. Ba mối tình trên không có dấu vết trong Lưu Hương Ký, mà chỉ có trong thơ văn truyền tụng, có lẽ nàng không muốn nhắc đến. Tôi sẽ lần theo dấu vết thơ truyền khẩu để tìm cuộc đời nàng.

Dựa vào năm ghi trên các bài thơ Lưu Hương Ký và tựa viết tên các danh sĩ, ta biết được Hồ Xuân Hương đã kết bạn thơ và bạn tình với các danh sĩ sau:

Nguyễn Du vào khoảng 1790 - 1793

Lấy chồng lần thứ nhất 1794 - 1798

Mai Sơn Phủ 1799 - 1801

Lấy chồng lần thứ hai 1802 - 1806

Tốn Phong 1807 - 1808

Trần Quang Tỉnh 1808 - 1809

Lấy chồng lần thứ ba 1810 - 1812

Trần Phúc Hiển 1813 ...

Tốn Phong trở lại 1814

Trần Ngọc Quán 1815 - 1816

Lấy chồng lần thứ tư

Tham Hiệp Trần Phúc Hiển 1816

Hồ Xuân Hương mất 52 tuổi 1822


Người yêu đầu tiên Hồ Xuân Hương thố lộ trong thơ văn là Nguyễn Du. Qua bài thơ chữ đề: Cảm cựu kiêm trình Cần Chánh Học Sĩ Nguyễn Hầu, Hầu Nghi Xuân, Tiên điền nhân. (Cảm tình cũ và trình quan Cần Chánh Học Sĩ họ Nguyễn người huyện Nghi Xuân làng Tiên Điền). Cho biết mối tình kéo dài được ba năm, sau đó tan vỡ, vì chàng ra đi về quê Hồng Lĩnh. Có lẽ khoảng năm 1790 - 1793. Thời gian này Nguyễn Du đã đỗ Tam Trường ở Sơn Nam năm 19 tuổi, 1784 sau đó nhà Trịnh sụp đổ, loạn lạc, nên không thi tiếp được, dinh thự của anh bị loạn kiêu binh phá tan hoang, Tây Sơn đem quân ra Bắc, anh cả là Tiến Sĩ Nguyễn Khản đã mất, một người anh tên là Nguyễn Quýnh nổi lên chống Tây Sơn, nên làng Tiên Điền bị đốt sạch, người anh cùng mẹ là Nguyễn Nễ ra làm quan với Tây Sơn, xuất tiền ra trùng tu lại từ đường và chùa làng. Nguyễn Du về ở với anh Nguyễn Nễ cạnh Giám Hồ nơi đây Nguyễn Du nghe tiếng đàn người nhạc nữ cung vua Lê cũ, tôi sẽ phân tích kỹ hơn trong chương mối tình Hồ Xuân Hương và Nguyễn Du. Lúc ấy nàng khoảng 18 tuổi và chàng 25 tuổi, chàng và nàng có nhiều kỷ niệm cùng hái sen trên Tây Hồ. Mối tình đó còn lưu dấu vết trong nhiều bài thơ khác của Nguyễn Du và Hồ Xuân Hương. Hai người cảm phục thơ nhau, Hồ Xuân Hương yêu chàng "Dặm khách muôn nghìn nỗi nhớ nhung," nhưng Nguyễn Du lúc này đã có vợ là em Đoàn Nguyễn Tuấn người đi sứ Tây Sơn cầu phong nhà Thanh năm 1790. Nguyễn Du thân phận còn ăn nhờ ở đậu nơi các ông anh, khi quê vợ, khi góc bể chân trờị "Chữ tình chốc đã ba năm vẹn" ba năm yêu nhau mà không đi đến đâu, chàng không danh phận cũng không muốn nàng làm thứ thiếp, rồi Nguyễn Du dứt áo về quê Hồng Lĩnh và năm 1795 toan tính về Gia Định giúp Nguyễn Ánh, bị Quận Công Thận bắt, nhưng nể tình bạn là Nguyễn Nễ nên chỉ giam ba tháng, ra tù chàng lại lang thang ăn nhờ ở đậu, có lúc đi xin ăn: "Sách vở ích gì cho cuộc sống, nào ngờ đói rách người thương tâm" (Thơ Nguyễn Du bài Khất thực).

Khi Gia Long thắng trận, Nguyễn Du đón xe, dâng sớ được Gia Long cho cùng ra Bắc. Tháng 8-1802 được bổ làm Tri huyện Phù Dung, Trấn Sơn Nam, năm sau được thăng Tri Phủ Thường Tín, gần Hà Nội, nhưng thời gian này Hồ Xuân Hương trong cơn tao loạn, mẹ già nhà túng thân gái một mình nàng đã nhận lời lấy Tổng Cóc ở Vĩnh Yên. Chàng có trở lại Cổ Nguyệt Đường thì cũng ngậm ngùi tình xưa dang dở. Mùa thu 1804 Nguyễn Du cáo bệnh về quê nghỉ một tháng, rồi được triệu về kinh giữ chức Đông Các Học Sĩ. Năm 1809 giữ chức Cai ba. Quảng Bình. Tháng 2-1813 được thăng Cần Chánh Học Sĩ, được cử làm Chánh Sứ sang cầu phong nhà Thanh, tin này đến Thăng Long, Hồ Xuân Hương gửi bài thơ mừng, lúc này Nguyễn Du đã có một vợ hai thiếp, con đã cả chục. Xe ngựa trộm mừng duyên tấp nập còn nàng đã góa chồng lần thứ ba trở về Cổ Nguyệt Đường phấn son càng tủi phận long đong, chàng có nhớ tình cũ chăng ? Lầu Nguyệt năm canh chiếc bóng chong nàng thao thức năm canh bên đèn một mình, ngắm trăng cũng một mình.

Không biết hai lần đi sứ, làm Chánh sứ, công việc quan trọng như Bô. Trưởng Ngoại Giao ngày nay, Nguyễn Du có dám xé rào đi thăm Hồ Xuân Hương khi đi ngang qua Thăng Long chăng ? Một người đa tình như Nguyễn Du trong bữa tiệc tiễn sứ ở nha Tuyên Vũ, chàng xót xa khi nghe tiếng đàn nguyệt của người nhạc nữ đã về chiều nhan sắc tàn tạ, lẽ nào không nhớ đến Xuân Hương? ?

Mối tình để lại thơ văn nhiều nhất trong Lưu Hương Ký, là mối tình với Mai Sơn Phủ, những bài thơ hẹn thề nồng nàn thắm thiết. Hồ Xuân Hương viết bài Cảm nghĩ khi thề:

Mười mấy năm trời một chữ tình

Duyên tơ này đã sẵn đâu dành

Mái mây cắt nửa nguyền phu phát

Giọt máu đầy hai chữ tử sinh

Một kiếp đã thề cùng dạ thắm

Trăm năm đành phụ với đầu xanh

Mai sau lòng chẳng như lời nữa

Dao búa nguyền xin lụy đến mình

Mai Sơn Phủ chỉ là một thư sinh ra học tại Thăng Long trong thời Tây Sơn, chưa có danh phận gì. Vì đâu Hồ Xuân Hương không kết hôn cùng Mai Sơn Phủ? Khi chàng từ biệt nàng về quê Hoan Châu năm 1801, sau đó không còn tìm thấy dấu vết của chàng, chàng mất vì một cơn bạo bệnh hay vì trái lời thề nguyền mà bị dao búa trong cơn hoạn lạc triều Tây Sơn sụp đổ?  

Sau khi Triều Nguyễn được thiết lập năm 1802, nhiều văn nhân, danh sĩ được bổ vào các chức vụ tri huyện, tri phủ, tham hiệp, hiệp trấn ở các địa phương và các chức ở ba tào Bắc Thành. Sự kiện này đã mang lại cho Xuân Hương nhiều bạn mới: Tốn Phong, Trần Quang Tỉnh, Trần Ngọc Quán, Trần Phúc Hiển.

Tốn Phong cùng họ với Phan My Anh, người huyện Thạch Hà, Hoan Châu, ra Thăng Long thi Hương năm 1807, thi hỏng, chàng ở lại Thăng Long dạy học cạnh Hồ Kim Ân, khu Sinh Từ ngày nay, qua lời giới thiệu của Cư Đình, chàng quen biết Xuân Hương. Hai người kết bạn thơ tri kỷ tri âm, nhưng chàng chưa thi đỗ, thì chưa ... cưới nàng được. Năm 1808 chàng lại về quê và năm 1814 chàng lại trở ra thi Hương, lại thi hỏng nữa, nàng thổ lộ mọi tâm tình, kể chàng nghe mọi mối tình, đưa chàng tập thơ Lưu Hương Ký nhờ chàng đề tựa, nhưng trở lại yêu chàng thì nàng không thể, vì đã có tình yêu mới với quan Tham Hiệp Trần Phúc Hiển, người hò hẹn sẽ cưới nàng đưa nàng về Vịnh Hạ Long.

Mối tình Hồ Xuân Hương với Quan Hiệp Trấn Sơn Nam Hạ Trần Quang Tỉnh cũng không kém phần thắm thiết trong bài Họa vần thơ Quan Sơn Nam Hạ Hiệp Trấn năm 1809. Thơ chữ Hán, Hoàng Xuân Hãn dịch ra lục bát:

Chia tay, giữa tiệc, tình còn

Nghẹn ngào ngây ngất tan hồn Sảnh Nương

Hồ Xuân Hương muốn thoát trần như chuyện Sảnh Nương yêu Vương Trụ trong Liêu Trai Chí Dị. Mối tình bị cha mẹ ngăn cản nàng bất tỉnh suốt năm năm, nàng thoát hồn theo Vương Trụ, Vương đang đi thì thấy Sảnh Nương chạy theo, hai người lấy nhau đi xa làm ăn, năm năm sau hai người trở về thú tội, cha mẹ sửng sốt, xác Sảnh Nương từ trong buồng chạy ra ôm lấy hồn và nhập lại thành một. Ai ngăn cản nổi mối tình Hồ Xuân Hương và Trần Quang Tỉnh ? Cha mẹ chàng chăng?  

Còn mối tình Hồ Xuân Hương và quan Hiệp Trấn Sơn Nam Thượng Trần Ngọc Quán, có lẽ là mối tình đến muộn sau khi nàng đã yêu Trần Phúc Hiển, nên chỉ là bạn thơ. Trần Ngọc Quán nguyên Cai bạ Quảng Đức, Thừa Thiên ngày nay. Tháng ba năm Ất Hợi 1815 được bổ nhậm chức Hiệp Trấn Sơn Nam Thượng, Trấn này gồm đất hai tỉnh Hà Nội và Hưng Yên và trị sở ở Châu Cầu, Phủ Lý. Ông tại chức được hơn ba năm, đến tháng năm năm Mậu Dần, 1818 thì bị bệnh mất.

Khi mới tìm đến Cổ Nguyệt Đường năm 1815, gặp Xuân Hương chàng đã tán:

Tài cao nhả phượng, thế gian kinh

May đến Long Thành, được thấy danh

Chạm hộc tự cười, tài vốn kém

Mổ rồng thêm thẹn, thuật chưa tinh

Chàng khen nàng có tài làm thơ hay như phượng múa, thế gian kinh phục, nay tới Thăng Long được hân hạnh gặp nàng. Chàng tự khiêm nhường học còn vụng, chạm chim hạc hóa ra con cò. Muốn làm thơ cao như chuyện chàng đi học nghề mổ rồng tinh diệu, nhưng học xong chẳng có rồng mà mổ, thẹn mình học thuật chưa tinh, chưa làm được gì cả.

Xuân Hương họa lại:

Tài tôi thẹn kém khiến ai kinh?  

Lận đận mười năm tự dối mình!

Vào cuộc mới hay tay đối giỏi

Cần chi gọt giũa chữ cho tinh ...

Từ đó Xuân Hương lập Tao đàn tại Cổ Nguyệt Đường, nàng mời các bạn thơ "chung đỉnh" chung chí hướng, cùng chung đốt đỉnh hương trầm, uống rượu, trà, thi nhau làm thơ. Bài Gửi Quan Trấn Hiệp Sơn Nam Thượng họ Trần cho ta biết những điều ấy. Trong cuộc thi Trần Ngọc Quán đã chiếm giải nhất, làm vẻ vang danh sĩ đất Hoan Châu, Nghệ An, kể cả chủ nhân, riêng nàng mang tiếng thèo đảnh vì đàn bà mà làm thơ văn, hội họp văn nhân tài tử. Bài thơ như sau:

Vào cắm tao đàn một ngọn cờ

Ấy người thân đấy, phải hay chưa ?

Lắc đầy phong nguyệt, lưng bầu rượu,

Giắt lỏng giang hồ, nửa túi thơ.

Đình Nguyệt, góp người chung đỉnh lại,

Trời Hoan, mở mặt nước non xưa.

Bấy nay tài tử bao nhiêu tá,

Thèo đảnh khen ai khéo đặt cho.

Năm 1816 Hồ Xuân Hương được quan Hiệp Trấn Yên Quảng Trần Phúc Hiển cưới làm thiếp.

Trần Phúc Hiển con Trần Phúc Nhàn, giữ chức tham mưu trong quân đội Nguyễn Ánh trước khi khôi phục Phú Xuân, có lẽ tử trận, để đền công, khi lên ngôi Gia Long phong cho con là Phúc Hiển được bổ chức Hàn Lâm Viện Thị Thư năm 1803, sau đó được thăng dần đến chức tri phủ Tam Đái thuộc Trấn Sơn Tây. Đến tháng 12 năm 1813 được thăng nhậm chức Tham Hiệp Trấn Yên Quảng. Phép trị gia ngày xưa vợ cả không theo chồng tại chức mà ở lại quê cai quản gia trang, sai khiển gia nhân, chăm sóc cha mẹ chồng, con cái, Phúc Hiển rời phủ Tam Đái, Việt Trì ngày nay, dong thuyền qua Thăng Long rũ bạn tình Hồ Xuân Hương cùng đi, khi đến gần trấn lÃœ trên sông Bạch Đằng, "nghĩ mình phương diện quốc gia, quan trên trông xuống người ta trông vào" Phúc Hiển để bạn tình trở lại Thăng Long và hẹn sẽ rước nàng về làm vợ. Xuân Hương trong bài thơ "Tiễn bạn trên sông Bạch Đằng" tỏ rõ lòng thắc mắc, sợ bạn tình bội bạc, rồi mình lại thêm một phen đau khổ ?

Vui hoa khéo kẻo lay cành gấm

Vục nước coi mà đọng bóng trăng

Lòng nọ chớ rằng mây lạt lạt

Lời kia hay đã núi giăng giăng

Với nhau tình nghĩa sao cho trọn

Chớ thói lưng vơi cỡ nước Đằng

Nàng sợ chàng chỉ theo nhục dục, chơi hoa lay cành, vục nước rung trăng, sợ chàng hẹn hò dông dài vu vơ; mây lạt lạt, núi giăng giăng. Nàng xin tình lang ở sao cho trọn tình sâu nghĩa thẳm, chớ có như nước sông Bạch Đằng khi lên cao, khi thật cạn.

Với lòng bâng khuâng ấy Xuân Hương trở lại Thăng Long. Chừng tháng sau bạn cũ Tốn Phong trở lại an ủi cảm thông khuyến khích cầu duyên. Nàng nghĩ đến Tham Hiệp Yên Quảng nên trả lời bài thơ họa vận của Tốn Phong:

Kiếp này chẳng gặp nữa thì liều

Nhưng chắc trăm năm há bấy nhiêu

Nghĩ lại luống đau cho phận bạc

Nói ra thêm nhẹ với thân bèo

Chén thề thuở nọ tay còn dính

Món tóc thời xưa vẫn cánh đeo

Được lứa tài tình cho xứng đáng

Nghìn non muôn nước cũng tìm theo

Nghìn non muôn nước chỉ vùng Hoa Phong Vịnh Ha. Long, nàng vô tình hay hữu ý dùng thành ngữ ấy; người xứng đáng mà nàng đã tìm được là quan Tham Hiệp Trấn Yên Quảng.

Năm 1816 Trần Phúc Hiển trở lại cưới Hồ Xuân Hương làm thiếp, nàng tham dự việc quan cùng chồng. Trong thời gian này nàng viết sáu bài thơ Vịnh Đồ Sơn Bát Cảnh bằng chữ Hán.

Năm 1818, nhân vụ việc ruộng tại Châu Vạn Ninh bị bỏ hoang nhiều, Quan Hiệp Trấn ép dân phá ruộng cày, dân không chịu. Viên án thủ Dung, phụ trách an ninh vốn có tị hiềm với Phúc Hiển và Xuân Hương, xui dân kiện Phúc Hiển đòi ăn hối lộ 700 quan. Phúc Hiển bị bắt. Vua Gia Long phê án "Tham nhũng như thế mà không giết thì lấy gì khuyên liêm," bảo quan Bắc Thành trị tội. Phúc Hiển bị giam một năm, đến tháng 5 ta năm 1819 thì bị tử hình. Cùng một thời kỳ đó nhiều công thần của Gia Long cũng bị tội, bị giết như Hữu Quân Nguyễn Văn Thành và con là Nguyễn Văn Huyên, như Tả Quân Lê Văn Duyệt, Đại công thần Lê Chất mả cũng bị san bằng. Phải chăng khi về già, lo sợ uy quyền triều đại bị các công thần lấn lướt, Gia Long đã hành xử theo lối "được chim bẻ ná, hết thỏ thịt chó săn."

Sau khi chồng mất, Hồ Xuân Hương vào tu chùa Hoa Yên núi Yên Tử, nhưng sau đó nàng lại trở về Cổ Nguyệt Đường. Trong số bạn thơ cũ có Trần Quang Tỉnh bấy giờ đã trở nên một vị quan to Tham Tri Bộ Binh coi Tào Binh Bắc Thành không biết có giúp đỡ gì được nàng không?  

Các mối tình Hồ Xuân Hương, tôi sẽ lần lượt dẫn chứng qua thơ nàng, qua thơ xướng họa, và qua những dữ kiện lịch sử xảy ra từng năm tháng. Hồ Xuân Hương mất chồng lần cuối năm 1819 vài năm sau thì mất vào năm 1822, hưởng dương được 52 tuổi, mộ chôn tại làng Nghi Tàm Hồ Tây.

Năm 1842, hai mươi năm sau Vua Thiệu Trị ra Hà Nội tiếp sứ nhà Thanh, sang phong Vương tại Bắc Thành. Tùng Thiện Vương Miên Thẩm theo anh đi du lịch. Vương thăm Hồ Tây có viết 14 bài thơ tứ tuyệt thể liên hoàn trong đó có đoạn viết về mộ Hồ Xuân Hương. GS Hoàng Xuân Hãn dịch ra lục bát như sau:

"Đầy hồ rực rỡ hoa sen

Sai người xuống hái để lên cúng dường

Chớ trèo qua mộ Xuân Hương

Suối vàng còn giận tơ vương lỡ làng

Son tàn phấn rữa mồ hoang

Xuân Hương đã khuất bên đàng cỏ xanh

U hồn say tít làm thinh

Gió Xuân mấy độ vô tình không hay


Mộ Xuân Hương bên Hồ Tây. Một nước mấy nghìn năm văn hiến mà để mộ nàng như mộ Đạm Tiên chăng? Dựng lại tấm bia kỷ niệm nàng, dựng lại Cổ Nguyệt Đường cho người sau đến đó thăm viếng là việc làm ý nghĩa cho văn hóa dân tộc ngày nay. 
 HDTC sưu tầm


Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Lời tiên đoán cuối cùng của tiên tri mù Vanga


Lời tiên đoán cuối cùng của tiên tri mù Vanga: Tìm cô gái Việt mất tích qua ba viên đường

Nhà tiên tri mù Vanga cầm trên tay 3 viên đường của nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng, cảm nhận được năng lượng của anh truyền qua, bà tiên đoán về số phận của cô con gái anh Hoàng bị mất tích 20 năm. Đó là ngày 11.8.1996, sau lời phán về số phận của cô gái Việt bị mất tích, nhà tiên tri Vanga trút hơi thở từ giã cõi đời và lời tiên đoán này được coi là tiên đoán cuối cùng của nhà tiên tri mù lừng danh thế giới.

Ai đã từng được nghe câu chuyện về Quỳnh Nga - cô con gái đầu của Nguyễn Huy Hoàng bị mất tích khi mới 13 tuổi, đều không khỏi xót xa. Và đau xót hơn nữa là suốt 20 năm qua, anh Hoàng không một ngày nào tắt hy vọng tìm kiếm con. Anh đã đi đến hang cùng ngõ hẻm của nước Nga rộng lớn này và rất nhiều vùng đất khác trên thế giới, để tìm con với niềm tin vào lời tiên đoán của Baba Vanga.


"Ngay cả việc thất lạc con gái cũng là số phận và tôi tin lời của nhà tiên tri Vanga cũng chính là số phận của tôi. Tôi vẫn chờ và chưa một ngày nào tắt đi niềm hi vọng"…- nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng trải lòng.

Nhà tiên tri mù gieo mầm hy vọng
Mùa hè khi Quỳnh Nga 13 tuổi, Nguyễn Huy Hoàng đã thực hiện lời hứa cho con gái đi du lịch sau khi cô bé đạt kết quả học tập xuất sắc. Nhưng thời điểm đó, vợ chồng anh đang gấp rút chuẩn bị tài liệu để bảo vệ luận án tiến sĩ. Khi nghe vợ chồng người bạn dự định đi du lịch ở thành phố biển Sochi, anh đã gửi con gái đi cùng. Anh không ngờ được rằng, hố đen cuộc đời mình bắt đầu từ chuyến đi định mệnh đó…


Quỳnh Nga - con gái nhà thơ Nguyễn Huy Hoàng. 
Ở Mátxcơva, giữa lúc đang quay cuồng vì luận án tiến sĩ, Nguyễn Huy Hoàng nhận được điện thoại từ Sochi của vợ chồng người bạn báo tin con gái anh đã mất tích. Chiều hôm đó, khi vợ chồng người bạn xuống tắm biển, Quỳnh Nga đã ngồi trên bờ nói chuyện với một người phụ nữ Nga. Lúc lên bờ, họ không thấy cô bé đâu nữa...
Ngay khi nhận được cuộc điện thoại ấy, Nguyễn Huy Hoàng vượt chặng đường dài hơn 2.000 cây số xuống Sochi tìm Quỳnh Nga. Tuần đầu, ban ngày anh lùng sục mọi chốn tìm con, khi đêm xuống anh đứng lặng trân trước biển. Cứ như vậy, anh không ăn, không ngủ, không buồn để ý đến bản thân mình. Đến khi tình cờ nhìn thấy mình trong một tấm kính ở cửa hiệu bên đường, anh đã thấy tóc mình bạc trắng.
Vợ chồng anh đã thuê một căn phòng ở Sochi sống tạm qua ngày để tìm kiếm con gái trong 6 tháng trời. Ở thời điểm đó, câu chuyện của anh Hoàng đã gây chấn động cả một vùng rộng lớn của nước Nga. Vùng biển Sochi không ngày nào ngớt những tàu, thuyền dò tìm dưới biển. Nhiều người đoán rằng, có thể cô bé đã bị sóng cuốn đi, hoặc đã bị bắt cóc. Nhưng với anh, từ phút đầu tiên sau sự việc, anh vẫn tin rằng, con anh vẫn còn sống, dù những nỗ lực tìm kiếm của anh đều đi vào ngõ cụt. Cho đến khi cơ duyên giúp anh được biết đến nhà tiên tri mù Baba Vanga ở tận đất nước Bulgaria xa xôi, lời tiên đoán của bà đã gieo vào lòng anh niềm tin vững chắc cho đến tận bây giờ.
Hành trình đến với nhà tiên tri Vanga
Năm 1996, một người bạn của anh là nữ Hiệu phó của Trường Đại học Tổng hợp Sofia, Bulgaria, khi sang làm tiến sĩ Khoa học ở Trường Đại học Lomonoxop ở Nga đã biết được câu chuyện của anh. Người bạn này đồng thời cũng là bạn thân của người trợ lý của nhà tiên tri Vanga. Quá xúc động và đau lòng trước chuyện đời anh Hoàng, người bạn đã nhờ trợ lý của bà Vanga truyền đạt lại câu chuyện với nhà tiên tri.


Nhà tiên tri Vanga 
Nguyễn Huy Hoàng kể, anh đã được nghe rất nhiều câu chuyện về nhà tiên tri nổi tiếng với những tiên đoán trước về số phận con người, nhưng được gặp bà là điều mà anh không tưởng đến. Nguyễn Huy Hoàng nói rằng, cuộc đời của bà Vanga đã chứa ẩn những điều kỳ bí. Bà Vanga sinh năm 1911, sống ẩn dật cả đời mình ở vùng làng quê hẻo lánh Kozhuth thuộc Petrich, Bulgaria. Năm lên 12 tuổi, bà Vanga mất đi thị lực sau khi bị cuốn bởi một cơn lốc lớn. Người ta tìm thấy cô gái nhỏ vẫn còn thoi thóp hơi thở nằm vùi lấp giữa bụi và đá, hai hốc mắt chứa đầy cát. Vanga làm bạn với bóng tối từ đó và đưa ra lời tiên tri đầu tiên vào năm bà 16 tuổi. Tuy nhiên, khả năng tiên tri của Vanga chỉ thực sự đạt đến độ chín năm 30 tuổi
Với những khả năng phi thường nổi tiếng trên thế giới, Nguyễn Huy Hoàng tin rằng, bà sẽ tiên đoán được số phận của con gái Quỳnh Nga. Thời điểm đó, chỉ có những nguyên thủ quốc gia mới có cơ hội gặp nhà tiên tri Vanga. Nhưng khi nghe kể về câu chuyện của Nguyễn Huy Hoàng, bà Vanga đã cho vợ chồng anh một cuộc hẹn. Ngày đó, việc đi lại của người Việt Nam từ nước Nga sang các nước khác vô cùng khó khăn. Phải vất vả lắm, vợ chồng anh mới xin được visa sang Bulgaria. Nhưng khi ra đến sân bay, ở cửa soát vé, anh mới ngã ngửa ra, nhân viên sứ quán Bulgaria đã quên không đóng dấu vào visa của vợ chồng anh.
Lại một lần nữa, anh tin vào duyên số, rằng, anh chưa có duyên để được gặp bà Vanga. Bất lực rời sân bay trở về nhà, con đường đó đi qua nhiều khu rừng hun hút, Nguyễn Huy Hoàng thấy bước chân mình, trái tim mình trĩu nặng…
Tìm con qua 3 viên đường
Không cầm lòng được trước nỗi đau khổ của Nguyễn Huy Hoàng, người bạn Bulgaria của anh một lần nữa đến nhờ bà Vanga. Nhà tiên tri đồng ý xem số phận cho con gái anh thông qua đồ vật. Theo lời chỉ dẫn của nhà tiên tri Vanga, Nguyễn Huy Hoàng lấy 3 viên đường (loại đường trắng, nén thành viên nhỏ, hay dùng để uống trà, cà phê ở các nước châu Âu), đặt vào lòng bàn tay mình.
Bà Vanga căn dặn: “Người cha phải truyền được năng lượng qua những viên đường đó”. Nhớ lời của nhà tiên tri, khi đặt 3 viên đường nhỏ trong lòng bàn tay, Nguyễn Huy Hoàng úp bàn tay còn lại lên, anh ngồi tĩnh lặng và truyền năng lượng. Cho đến khi bàn tay nóng ran, anh bỏ 3 viên đường vào một chiếc lọ thủy tinh, có nắp đậy kín.
Người bạn Bulgaria của anh cũng gợi ý anh nên gửi tặng bà Vanga một chiếc khăn choàng và một con búp bê làm quà. Bà Vanga rất thích khăn choàng của Nga, loại khăn được dệt bằng tay từ một ngôi làng có truyền thống 300 năm làm khăn ở vùng nông thôn nước Nga. Nguyễn Huy Hoàng đã tìm đến ngôi làng đó và chọn một chiếc khăn ưng ý tặng bà Vanga.
Sau đó, anh gửi lọ đựng 3 viên đường, cùng hai món quà tặng đến Sofia. Từ Sofia đến ngôi làng nơi Baba Vanga sinh sống mất chừng 200 km. Người bạn Bulgaria nghĩa tình của anh đã giúp anh đưa đến tận nhà và giao cho Baba Vanga.
Khi nhận được 3 viên đường anh Hoàng gửi, bà Vanga mở ra và đặt 3 viên đường trong lòng bàn tay mình, nắm chặt và cảm nhận được năng lượng của anh Hoàng truyền trong đó. Thông thường, khi tiên đoán số phận cho những ai trực tiếp đến gặp mặt, bà Vanga thường đốt nến làm lễ và cảm nhận năng lượng trực tiếp từ người đó. Tuy nhiên, khi đặt 3 viên đường của anh Hoàng gửi trong tay, bà Vanga tĩnh lặng trong giây lát, rồi bắt đầu tiên đoán. Những lời nói của bà lúc ấy đều do người trợ lý ghi lại và sau này gửi về cho anh Hoàng. Bức thư của bà Vanga nói rõ: “Ta không thể nói cho anh biết anh sẽ tìm được con gái của anh như thế nào nhưng con bé vẫn còn sống. Và vợ chồng anh sẽ gặp lại con bé ở nước Nga”. Bà Vanga đã nhận chiếc khăn choàng như một món quà từ anh Hoàng, nhưng đã trả lại con búp bê như một món quà dành cho Quỳnh Nga sau này.
Theo lời người bạn Bulgaria, thời điểm đó bà Vanga đã rất yếu vì tuổi già. Sau khi tiên đoán số phận của Quỳnh Nga, nhà tiên tri qua đời. Người bạn Bulgaria của anh nói rằng, dường như đó là tiên đoán cuối cùng của nhà tiên tri mù.
Kể từ đó, anh Hoàng vẫn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, khi anh đang bước đi trên đường, như trong chuyện cổ tích, con gái anh sẽ xuất hiện trước mặt anh. Anh tin cuộc đời mình do số phận sắp đặt, ngay cả việc anh thất lạc con gái cũng là số phận và anh cũng tin lời của nhà tiên tri Vanga cũng chính là số phận của anh. Anh nói, anh vẫn chờ và chưa một ngày nào tắt đi niềm hy vọng…