Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

Bạn chọn phương pháp chữa bệnh nào?


Người ta thường nói, có câu nói: “Chỉ cần hết bệnh thì tốn bao nhiêu tiền cũng được”. Nhân loại bất kể là người nông dân chân lấm tay bùn hay các bậc đế vương, tổng thống, không ai không mắc bệnh. Sinh lão bệnh tử, đó là quy luật tất yếu của đời người.

Nói về phòng và trị bệnh hiện nay, trên thế giới có ba phương pháp chủ đạo: Tây Y, Đông Y và khí công. Chúng ta hãy cùng điểm qua nguyên lý và cảnh giới chữa bệnh của ba phương pháp này.

Tây Y
Tây Y hiện là phương pháp chữa bệnh chủ yếu và phổ biến nhất hiện nay. Phương pháp này ít chú ý đến phương diện tu dưỡng đạo đức của người bệnh.
Ngoài ra, Tây Y thường điều trị một hệ bộ phận riêng rẽ mà ít chú trọng đến toàn thể, và điều trị thẳng vào bề mặt, “đau đâu đánh đấy”. Lấy ví dụ, sốt thì dùng thuốc hạ nhiệt, nhiễm trùng thì dùng thuốc kháng sinh, u bướu thì dùng phẫu thuật…
Tây Y có thể trị được nhiều bệnh, tuy nhiên họ nói trị bệnh phải trị sớm, bệnh nặng quá cũng không thể trị khỏi, đôi khi giúp kéo dài thời gian sống, hoặc làm chậm sự tiến triển của bệnh.

Đông Y
Ngược lại với Tây Y, Đông Y hưng thịnh vào thời cổ đại rồi dần trở nên lạc hậu do thất truyền, nhưng nay đang hưng khởi trở lại. 
Thay vì dùng phương pháp phân tích và trị liệu như Tây Y, Đông Y xem xét cơ thể người một cách toàn diện. Vận dụng những học thuyết như kinh lạc, Tý Ngọ lưu chú đồ, Âm Dương Ngũ Hành,… với một hệ thống khái niệm toàn diện và hữu cơ, các thầy thuốc Đông Y nhấn mạnh vào sự hài hòa bên trong cơ thể người và sự hòa hợp giữa con người với tự nhiên (Thiên Nhân Hợp Nhất).

Bác sĩ chuyên khoa Đông Y Christina Xu cho rằng: “Đông Y là một hệ thống y học tiến bộ rất gần với Đạo giáo, tập trung nhiều vào việc phòng ngừa và duy trì (sức khỏe)... điều này rất khác với Tây Y khi tập trung nhiều vào chữa trị sau khi đã mắc bệnh. Đông Y nhằm vào duy trì và tối ưu hoá sức khỏe, là một dạng y học dự phòng”.

Trên thực tế Đông Y đặc biệt coi trọng ảnh hưởng của tâm tính đối với sức khỏe, trong đó thất tình lục dục được coi là nguyên nhân gây bệnh bên trong. Các thầy thuốc Đông Y coi những cảm xúc mạnh mẽ, cực đoan là không tốt cho sức khỏe. Ví dụ: giận dữ làm hại gan, buồn bã làm hại tì, sợ hãi làm hại thận… Do vậy, để phòng bệnh và trị bệnh có hiệu quả thì không chỉ dùng thuốc, mà người bệnh còn phải chú trọng điều tiết, giữ gìn tâm thái bình hòa, cải thiện tâm tình tự thân và tập quán sinh hoạt. Đây chính là điểm làm cho Đông Y cao thâm hơn Tây Y.

Thuốc của Đông Y cũng rất công hiệu, Đông Y bốc thuốc dựa trên một bộ hệ thống lý luận và khoa học của riêng mình. Đã có nhiều điển tích về khả năng chữa bệnh tuyệt vời của Đông Y được ghi chép trong cổ thư, chỉ tiếc rằng phần nhiều trong đó đã thất truyền, con người ngày nay đa phần cũng không biết được tinh hoa trong đó.

Khí công
Bên cạnh Đông Y và Tây Y, hiện nay có nhiều biện pháp chữa bệnh, giữ gìn sức khỏe không chính quy khác, một trong số đó có khí công. Thông thường khi đến chữa trị bằng Đông Y hoặc Tây Y mà không khỏi, người bệnh sẽ tìm đến khí công.

Nói đến khí công, nhiều người sẽ nghĩ đến những động tác uyển chuyển nhẹ nhàng và chậm rãi, hay các dòng khí lưu chuyển trong cơ thể. Nhìn bề ngoài khí công khác với thể dục ở chỗ động tác chậm rãi, thậm chí còn bất động. Tuy nhiên nội hàm bên trong lại khác hẳn.

Khí công là một danh từ tương đối mới, trên thực tế phương pháp này có lịch sử ít nhất hàng nghìn năm, trong quá khứ nó được gọi là tu luyện. Khí công tu luyện có hai trường phái lớn là Đạo gia và Phật gia. Bản thân hai chữ tu luyện cũng nói ra được hàm nghĩa căn bản của phương pháp này. Tu luyện, trong đó chữ tu đứng trước chữ luyện, yêu cầu nghiêm khắc việc tu dưỡng tâm tính, tu dưỡng đạo đức, trở thành người tốt, tốt hơn nữa, bên cạnh phần phụ trợ là luyện động tác. Chỉ khi kết hợp cả tu và luyện thì người học mới đạt được hiệu quả thực sự.
Milan Freitag là một nhà tâm lý học lâm sàng cho rằng hợp nhất cả tâm lẫn thân vào việc chữa bệnh sẽ có “tác dụng rất mạnh”.

Như vậy các phương pháp phòng-chữa bệnh cũng phân chia thành các tầng thứ và cấp độ khác nhau, yêu cầu đối với người bệnh cũng là có sự khác biệt. Nếu là bạn, bạn sẽ lựa chọn chữa bệnh theo phương pháp nào?

Có câu chuyện của Tiến sĩ Jingduan Yang là một nhà thần kinh học, bác sĩ tâm thần, và chuyên gia về y học Trung Quốc và y học tích hợp hiện đang sống tại Hoa Kỳ đã từng học Tây Y ở Hoa Kỳ, học Đông Y ở Trung Quốc, và sau đó ông theo luyện khí công. Sau khi nghỉ việc tại bệnh viện, ông mở phòng khám tư và đặt phí chữa bệnh như sau: Tây Y 200 USD, Đông Y 100 USD, và Khí Công thì miễn phí. Tại sao vị bác sĩ lại đặt ra ba mức phí khác nhau như vậy?...

Ông lý giải rằng “bệnh nhân phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về sức khỏe của mình, phần tu dưỡng tâm tính ra sao hoàn toàn phụ thuộc vào người bệnh, là cái căn bản khó khăn mà họ phải tự hoàn thiện. còn luyện động tác thì chỉ sơ qua là được. đó là lý do tôi “không lấy tiền, dạy miễn phí”.


Một trận dịch bệnh giúp ta hiểu rằng


Một trận dịch bệnh giúp ta hiểu rằng: Cuộc sống ngắn ngủi, thật khó để biết NGÀY MAI và ĐẠI NẠN, thứ nào sẽ đến trước, cho nên hãy sống trọn khoảnh khắc này...

 

Người sống ở thế gian, ngoài cái chết ra những thứ khác đều là chuyện nhỏ. Tiền tài dù có giá trị đến đâu, cũng không giá trị bằng mạng sống. Danh lợi dù có quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng sức khỏe. Cuộc sống này, thực sự rất mong manh và ngắn ngủi, thật khó để biết được rằng: ngày mai và đại nạn, thứ nào sẽ đến trước.

 

Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Chiếc giường đắt nhất thế gian là giường bệnh, thần dược quý giá nhất thế gian chính là sức khỏe.

Chúng ta làm việc bạt mạng cả một đời chỉ để kiếm tiền, không phải vì để khám bệnh thuốc thang, mà để sau này có thể tận hưởng lạc thú, sống cuộc sống thảnh thơi an nhàn. Dùng cả thanh xuân làm việc cật lực để kiếm tiền, khi về già lại đem tiền bạc đổi lấy sức khỏe, đó là cách sống ngu xuẩn nhất!

Trên thế giới này có thể có người lái xe thay bạn, có thể có người kiếm tiền thay bạn, nhưng không có ai tình nguyện mắc bệnh thay bạn đâu. Đồ mất rồi đều có thể tìm thấy lại nhưng có một thứ mất đi là vĩnh viễn không còn tìm thấy, đó chính là sức khỏe. 
Không coi trọng sức khỏe, dùng sức khỏe như dùng một con trâu để đi cày, rồi đến một ngày sẽ phải ngỡ ngàng vì không biết phải tìm sức khỏe ở đâu. Nên nhớ, một khi mất đi sức khỏe là mất tất cả. Người có sức khỏe thì có cả trăm ngàn ước mơ, người không có sức khỏe thì chỉ có một ước mơ duy nhất là sức khỏe. Có sức khỏe là có tất cả, sức khỏe quý hơn vàng. Thời hạn của cuộc đời tùy thuộc sức khỏe, còn sức khỏe thì do cách sống quyết định.

Ăn ngon, ngủ ngon, sống một cuộc đời lành mạnh, tâm thái lạc quan vui vẻ, ấy mới thực là bí quyết trường thọ hơn bất cứ thần dược nào.

Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Nhà luôn là quan trọng nhất!

Chúng ta cứ loay hoay đi tìm hạnh phúc. Nhưng, thực ra hạnh phúc rất đỗi giản đơn: tan làm ra khỏi công ty, bạn biết rằng mình nên đi về đâu; khi màn đêm buông xuống, bạn biết rằng luôn có một ngọn đèn thắp sáng đợi bạn; xoa chiếc bụng trống rỗng, bạn biết rằng có một bàn ăn nóng hổi đang đợi mình ở nhà...

Nhà, chính là nơi bình dị và thiêng liêng như thế. 
Khi bạn mải miết kiếm tìm, kiệt sức vì danh vọng, thì một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.
Khi bạn đau đớn, vấp ngã, "nhà" sẽ nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của bạn.
Khi bạn cô đơn, bất lực, "nhà" sẽ dùng yêu thương sưởi ấm trái tim đơn độc của bạn.
Khi bạn đón nhận thành công, "nhà" sẽ cùng nhau chia sẻ thành quả lao động mà bạn đã phải dùng những vất vả khó khăn, những mồ hôi nước mắt để đổi lấy.

Nhà là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc cuộc đời của mỗi người chúng ta, là bến đỗ bình yên cho tâm hồn và sức khỏe của chúng ta. Thế nên, hãy trân trọng! 

Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Tinh thần cống hiến vô tư là thứ thật sự tồn tại.

Đứng trước hiểm cảnh, mầm bệnh lan tràn, đại nạn ập đến, có bao nhiêu người đã lội ngược dòng đi lên? 
Biết bao nhiêu người đã mặc kệ cái chết, bình thản ung dung tiến về phía trước, hòa mình vào tuyến đầu trong cơn dịch bệnh.
Biết bao "thiên sứ" đã quên mình xả thân vì người khác, không ngần ngại gian nan khó nhọc, chỉ mong có thể mang lại sự sống, sức khỏe, và bình an cho mọi người.

Một lần dịch bệnh giúp chúng ra hiểu ra rằng…
Nhân sinh vô thường, đời người vốn không có thứ gọi là "ngày tháng dài lâu".

Cuộc sống thật mong manh và ngắn ngủi, thật khó để biết được rằng: ngày mai và đại nạn, thứ nào sẽ đến trước.
Vậy nên, hãy cứ sống tốt trong khoảnh khắc này, trân quý những người bên cạnh ta. Những gì nên làm, thì hãy tận sức đi làm, đừng để lại tiếc nuối khiến chúng ta ân hận cả đời.
Một đời này của người ta, chỉ khi trải qua một lần sinh tử mới hiểu được mạng sống đáng quý biết nhường nào. Chỉ khi kinh qua một lần bệnh nặng, mới hiểu rằng sức khỏe là điều đáng quý biết bao.

Mong sao mỗi chúng ta đều có thể hiểu được giá trị của sự sống và trân quý sinh mệnh của chính mình. Trong phần đời còn lại, hãy sống một cuộc đời vị tha, thiện lành, khỏe mạnh và bình an…


Thứ Hai, 27 tháng 4, 2020

Đại dịch Corona và thông điệp ‘lằn ranh đỏ’ từ Mẹ Thiên Nhiên


Cả thế giới hiện nay đang đương đầu với đại dịch Corona. Cuộc khủng hoảng này có thể được diễn giải theo các hướng khác nhau, từ góc độ xã hội cho tới góc độ tâm linh; và tất cả đều có thể tạo nên những bài học có ý nghĩa.

Không cần phải lục lại trí nhớ, chắc hẳn những hình ảnh kinh hoàng của các thảm hoạ thiên nhiên gần đây vẫn chưa phai nhòa trong ý thức chúng ta: cháy rừng lớn ở Hy Lạp năm 2018, sóng nhiệt ở nhiều nơi năm 2018, lũ lụt ở Nigeria và Ấn Độ năm 2018, và đặc biệt là hai trận cháy rừng kinh hoàng năm 2019 tại Amazon và Úc Châu. Đó là chưa kể đến vấn đề ô nhiễm không khí trầm trọng đang diễn ra tại nhiều nước, cũng như những hiện tượng đang ngày càng rõ của vấn đề biến đổi khí hậu, như nhiệt độ tăng, nước biển dâng.

Xét theo logic, đại dịch Corona không nhất thiết được gắn với các vấn đề trên, vì người ta vẫn có quyền xem đại dịch này như một trong vô số các đại dịch khác diễn ra trong lịch sử con người mà thôi. Tương tự, người ta cũng có thể nói rằng việc các thảm hoạ diễn ra gần nhau như thế chỉ là do ngẫu nhiên mà thôi. Tuy nhiên, có lẽ chúng ta nên chân thành với trực giác của mình và cảm quan chung của nhân loại để nhìn nhận rằng: Mẹ Thiên Nhiên đang cho thấy sự quá tải. Khi đặt trong tổng thể chung với nhau, những thảm họa nói trên đang là một dấu hiệu chung của điều đó. Chúng ta nên nhìn nó như một thông điệp mà Mẹ Thiên Nhiên đang đưa ra cho con cái mình, rằng chúng ta đã tiệm cận đến ‘lằn ranh đỏ’ rồi!

Nguyên nhân chính của hiện trạng này không gì khác hơn là chính lối sống ích kỷ và tiêu thụ bấy lâu nay của chúng ta. Lối sống này đang khai thác tận cùng nguồn lực của thiên nhiên, đồng thời biến đổi cấu trúc hài hòa của nó với những thứ phá huỷ và độc hại do con người tạo ra. Theo góc nhìn đó, đại dịch Corona thực sự là cơ hội cho nhân loại cứu lấy vận mệnh chung của thế giới nếu chúng ta biết rút tỉa và thực hành những bài học quý giá từ nó.

* Bài học đầu tiên là cơ hội để chúng ta nhận ra đâu là những điều thực sự hữu ích và cần thiết cho cuộc sống con người, và đâu là những điều phù phiếm mà ta vẫn thường theo đuổi. Điển hình như, trong đại dịch, người ta thấy giấy vệ sinh còn giá trị hơn cả cái túi hàng hiệu; hay chút thực phẩm để ăn và chút không khí trong lành để thở quan trọng hơn mọi thứ quyền lực và tiền bạc.

* Bài học thứ hai mà chúng ta có thể nghiệm ra từ cơn dịch này là số phận mọi con người gắn chặt với nhau. “trong đại dịch, chúng ta thấy mình đang ở trên cùng một con thuyền.” Chúng ta vẫn thường đinh ninh một cách sai lầm rằng mình có thể tao ra một đời sống riêng cho cá nhân hay cho dân tộc; đời sống đó biệt lập và không lệ thuộc vào những nhóm người khác; hay rằng có thể tạo lập ra những cộng đồng an toàn và thịnh vượng cho riêng mình, bất chấp những đau khổ của những người khác. Những con virut nhỏ bé kia đang chế nhạo thứ suy nghĩ sai lầm đó. Nó đang thách đố mọi thứ ranh giới quốc gia của con người. Chúng ta không chỉ gần nhau, mà còn gắn chặt số phận với nhau. Đây cũng là lời nhắc nhở đặc biệt tới những người có não trạng tính toán tham lam và ích kỷ.

* Bài học thứ ba là chúng ta đang có cơ hội truy vấn lại hệ thống vận hành của xã hội hiện đại ở mọi khía cạnh, từ chính trị cho tới kinh tế, văn hoá. Trong cơn đại dịch này, hầu như cả thế giới đang phải sống chậm lại, đồng thời nó khiến ta liên tục đặt ra các câu hỏi nghi ngờ. Chúng ta thấy mọi thứ đều mịt mù: khi nào thì dịch bệnh có thể kết thúc? Thế giới sẽ thế nào sau dịch bệnh? Liệu nền kinh tế có bị sụp đổ? v.v. Tất cả các hệ thống và lề lối quen thuộc mà ta từng mặc định chấp nhận thì nay đều bị đặt vào dấu hỏi.

Chúng ta cần cùng nhau xét lại xem những hệ thống nào còn thật sự cần thiết; và trong mỗi hệ thống, những yếu tố nào còn mang lại ích lợi thiết thực cho con người. Ví dụ, xét về mặt kinh tế, hệ thống hiện đại dường như đã và đang mang lại quá nhiều thứ bất cập. Cuộc cách mạng công nghiệp đã dần dà tạo nên một lối sống tiêu thụ, hoang phí, đi kèm với một não trạng kệch cỡm, phù vân; cùng với đó, hệ thống phân phối kiểu thương mại dịch vụ không chỉ tha hóa bản chất của lao động, mà còn gây nên sự bất công và khoảng cách đói nghèo ngày càng tăng. Vì vậy, dù điều này khó xảy ra, nhưng nếu toàn nhân loại cùng đặt vấn đề về hệ thống hiện tại, chúng ta có cơ may tìm cách xây dựng một hệ thống kinh tế mới tốt lành hơn, trong đó tài nguyên thiên nhiên được trân trọng và gìn giữ hơn, sức lao động được trả lại giá trị đúng mức hơn, và các hình thức lao động thủ công có cơ hội được thúc đẩy nhiều hơn.

Nhịp sống hối hả thời hiện đại, với lượng thông tin khổng lồ và những thứ bận tâm hoàn toàn vô nghĩa. Nó đã làm tê liệt nền văn hoá sống động, và biến ta thành những ‘sinh thể robot’. Vì vậy, một cơ hội đang mở ra cho chúng ta trở về với lối sống khiến chúng ta thật sự là người hơn.

Nói tóm lại, nếu đặt cơn đại dịch Corona trong bối cảnh chung của cuộc khủng hoảng sinh thái, chúng ta như có thể nghe thấy tiếng kêu than của Mẹ Thiên Nhiên khi con cái mình đang tiệm cận đến ‘lằn ranh đỏ’ của sự huỷ diệt.

Chúng ta có thể chứng tỏ rằng cái chết của các nạn nhân không trở nên vô nghĩa khi nó đã góp phần vào việc thể hiện thông điệp chung của Mẹ Thiên Nhiên để thức tỉnh lương tâm con người!