Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

Thế giới không cần thêm thuốc, nó chỉ cần thuốc tốt hơn

Ở Mỹ, nhất là trong ngành dược phẩm, không ai là không biết đến triệu phú gốc Việt David T. Hung. Hiện ông đang là CEO của một công ty dược có tiếng Axovant.
Khi được hỏi về kim chỉ nam làm nên thành công của bản thân, triệu phú gốc Việt trả lời đơn giản: Ưu tiên những giá trị mà bạn làm ra hơn là tiền bạc. “Lời khuyên mà tôi đưa ra cho mọi người là: có một sự khác biệt rất lớn giữa tạo ra của cải và tạo ra giá trị.
Rất nhiều nơi trên thế giới này vẫn cần những giải pháp về sức khỏe, môi trường, năng lượng và các vấn đề liên quan đến đói nghèo. Nếu bạn toàn tâm toàn ý giải quyết những vấn đề có ý nghĩa, bạn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi nghĩ, nếu bạn làm điều gì đó quan trọng cho thế giới, nó sẽ mang lại cho bạn rất nhiều lợi ích. Nhưng đó không thể là mục tiêu đầu tiên. Mục tiêu nên là tạo ra những giá trị, và nếu bạn có thể tạo ra những giá trị thật sự, bạn có thể tạo ra của cải. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy nhiều người làm ngược lại điều đó“, CEO gốc Việt tiếp tục bình luận. Với ông, tiền bạc chính là phần thưởng chứ không phải là mục tiêu tối thượng khi lao động.
Để hiểu rõ hơn lời khuyên của ông Hung, chúng ta có thể nhìn qua một chút về sự nghiệp lẫy lừng của ông. Ông có bằng Tiến sỹ Dược của trường Đại học California và cử nhân sinh học của trường Havard College. Năm 2003, ông mở công ty Medivation, chuyên sản xuất thuốc chống ung thư, với kim chỉ nam: “Thế giới không cần thêm thuốc, nó chỉ cần thuốc tốt hơn“.

Ảnh : Ông Hung (giữa) trong một buổi hội thảo nội bộ Roivant Sciences 

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Dùng "điểm tương đồng, sở thích” để nhìn người

Ngụ ngôn Hy Lạp kể rằng: "Có một vị quân vương nuôi vài con khỉ trong nhà. Ông ta luyện cho chúng cách nhảy múa, và mặc cho chúng những bộ quần áo tuyệt đẹp, đeo cho chúng những chiếc mặt nạ hình mặt người. Khi lũ khỉ nhảy múa trông rất giống như người thật.
Một ngày kia, vị quân vương bắt bọn khỉ nhảy múa cho các triều thần thưởng thức. Diễn xuất điêu luyện của lũ khỉ đã nhận được nhiều tràng vỗ tay khen ngợi. Nhưng trong số các triều thần, có một vị đã cố ý làm rơi một trái chuối trên sàn nhà. Những con khỉ thấy vậy đã tháo lớp mặt nạ, lao vào để tranh nhau trái chuối. Kết quả là cuộc trình diễn tinh vi của lũ khỉ đã trở thành trò chế giễu cho mọi người."
Câu chuyện ngụ ngôn này nói rõ bản tính của khỉ không thể thay đổi dù đã được học nhảy múa và đeo mặt nạ. Khỉ vẫn là khỉ, nhìn thấy trái chuối sẽ lộ nguyên hình. Cũng vẫn đúng nếu ta đem so sánh giữa con người với các chú khỉ ở trên. Con người ta hàng ngày không phải đang đeo những chiếc mặt nạ để đóng các vai và để biểu diễn trên sân khấu của cuộc đời hay sao? Do vậy kẻ tiểu nhân đang đeo mặt sẽ bị lầm là quân tử. Kẻ ác đeo mặt nạ nhiều khi làm cho bạn nhầm tưởng đó là người lương thiện. Kẻ háo sắc đeo mặt nạ làm bạn tưởng nhầm là người đoan chính, tử tế.
Những chiếc mặt nạ mà con người đang đeo làm chúng ta không thể đề phòng và lường trước được nhiều tình huống. Chúng ta đối nhân xử thế, tất nhiên không muốn làm hại đến ai, nhưng việc phòng ngừa người khác rõ ràng là điều cần thiết để tự bảo vệ mình. Do vậy khả năng nhận biết được những chiếc mặt nạ cũng là một kỹ năng sống quan trọng mà chúng ta cần rèn luyện.
Biểu hiện của con người có thể không trực tiếp giống như khỉ, nhưng cho dù anh có cải trang thế nào, gặp phải thứ trong lòng yêu thích, anh ta sẽ vô thức và hiện rõ bộ mặt thật của chính mình. Do vậy kẻ háo sắc bình thường rất tử tế nhưng nhìn thấy người đẹp, hai mắt sẽ dán chặt vào người đẹp, ngôn từ thất thái. Kẻ thích đánh bạc bình thường không đam mê, nhưng nhìn thấy chiếu bạc không thể kìm nén được bản thân.
Áp dụng trên thực tế, bạn có thể chủ động tạo tình huống để người đó bộc lộ những sở thích, ham muốn của mình, khiến anh ta quên mất mình đang đóng vai gì, từ đó lộ rõ bộ mặt thật.
Nếu bạn không có năng lực sắp xếp tình huống, vậy thì bạn nên tận dụng mọi cơ hội để quan sát anh ta trong những tình huống mà anh ta không ngờ nhất, như khi tiếp xúc với một người phục vụ, một người ăn xin, một đứa trẻ con, một người xa lạ... Quan sát này có ý nghĩa sâu sắc hơn so với sự sắp đặt vì đối tượng bị quan sát không phòng bị, bộ mặt thật lộ ra tương đối xác thực.
Nguồn: Bestie

Tỷ phú Lý Gia Thành: 3 việc bạn càng chi tiền, càng kiếm được nhiều tiền.


1/ Đầu tư tiền bạc vào việc giáo dục chính bản thân mình

Giáo dục chính mình luôn là một quyết định hoàn toàn đúng đắn, bất kể hoàn cảnh của bạn có khó khăn như thế nào, hãy tìm cách học những bài học mà bạn chưa từng biết đến, dễ dàng và rẻ tiền nhất là từ những thử thách bạn gặp phải trong hiện tại. Ngay cả khi bạn phải vay mượn tiền bạc để làm, đầu tư cho việc học tập và giáo dục bản thân cho bạn kĩ năng, kinh nghiệm, tay nghề để có thể trả nợ trong tương lai.

2/ Chi tiêu cho xã hội, cho cộng đồng

Ông Lý Gia Thành nói rằng bất chấp bạn đang ở trong tình cảnh nào, vẫn luôn có người khổ hơn bạn, do đó hay giúp họ trong khả năng có thể. Đóng góp cho xã hội và cộng đồng quanh bạn là một nghĩa vụ bắt buộc mà mỗi con người cần hiểu rõ.

Hãy đừng quên câu "một miếng khi đói, bằng một gói khi no". Bạn có thể chỉ cho đi một số tiền nhỏ nhưng nó thực sự có giá trị lớn với người cần nó. Và nhớ đừng quên thưởng cho nhân viên khi công ty bạn đang ăn nên làm ra

Nếu bạn không có nhiều tiền để đóng góp hãy cho những gì bạn có thể cho. Hoà đồng với đồng nghiệp và lãnh đạo, hãy học cách biết ơn những gì bạn nhận được.

Nếu bạn không có điều kiện để đóng góp về mặt tài chính, vậy hãy cho đi những gì bạn có thể. Hãy hoàn thành công việc của bạn một cách tốt nhất, hãy hòa đồng với ông chủ và đồng nghiệp, và hãy biết ơn với những gì bạn có – chính là công việc của bạn.

3/ Cho tiền cha mẹ mình
Việc rất nên làm là thường xuyên đưa tiền cho cha mẹ bạn dù cho tình hình tài chính của họ ra sao, đây là cách thể hiện tình yêu, sự biết ơn và kình trọng đối với mẹ cha.

Bất kể tình hình tài chính của cha mẹ bạn như thế nào, bạn vẫn nên thường xuyên đưa tiền cho họ. Những “khoản tiền hiếu thảo” này là cách thể hiện tình yêu, sự kính trọng và lòng biết ơn đối với cha mẹ.

Cha mẹ không bao giờ bỏ rơi bạn, khi họ nghèo họ đã có thể vay mượn để nuôi nấng bạn khôn lớn, đừng ngần ngại hoàn trả cho cha mẹ mình.

Những doanh nhân thành đạt nhất, những người giàu có nhất là những người luôn yêu kính cha mẹ, ngược lại với những kẻ không hiếu kính luôn gặp những vấn đề trong giao tiếp, làm ăn, không thể thành công,… điều này là hoàn toàn có lý.

- Lý Gia Thành là tỉ phú, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông được coi là nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Á, và đứng vị trí thứ 15 trong danh sách những người giàu nhất thế giới, với tài sản khoảng 27,8 tỉ USD do tạp chí Forbes bình chọn. Tuy nhiên ông là người có lối sống tương đối giản dị, nhưng luôn tâm huyết với công việc.

Lý Gia Thành nói: “Chỉ khi nào bản thân nhận thức rõ việc kiếm tiền không phải là chuyện dễ, lúc đó chúng ta mới trở thành một người có trí tuệ, mới thực sự thành công trong lao động. Danh lợi không phải là điều quan trọng nhất; làm kinh tế không có chữ tín sẽ không thành; sống lương thiện mới là nguồn tài nguyên dồi dào; bền bỉ là pháp bảo của giàu sang."


Nguồn: visiontimes



Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Thương tiếc kỷ niệm xưa

Đã qua lâu rồi cái thời phụ nữ là phải dịu dàng và yểu điệu. Tôi nhận ra điều này khi đề nghị rất tự nhiên những chàng trai trong nhà bếp tập thể của cư xá tôi ở trọ tại Pháp: “Mấy anh có thể giúp tôi mở lon đồ hộp này không”. Mấy chàng thoáng ngỡ ngàng rồi vui vẻ chấp nhận, còn mấy nàng thì nhìn tôi vừa ngạc nhiên vừa cười nửa miệng.
Lúc đầu tôi không để ý, nhưng sau đó thấy mấy chàng rất thích giúp tôi khi tôi nhờ như mở cửa giùm lúc tôi bận cả hai tay phải cầm xoong chảo, xách những chiếc túi rác nặng từ trên lầu xuống dưới nhà, khui các loại đồ hộp…
Một lần nghe tôi than không dám xuống lầu để đến cây điện thoại lúc trời tối, một anh chàng rụt rè đề nghị: “Cô có muốn tôi đi theo không?”. Khi tôi gật đầu mừng rỡ thì anh ta còn có vẻ mừng hơn tôi. Một cô gái người Pháp sau đó hỏi thẳng: “Bạn không thể tự làm nên phải nhờ hay đó là nghệ thuật làm con trai chú ý?”.
Còn những chàng trai trong cư xá sau hai tháng tôi ở trọ tại đây đã thú thật: “Cô cho chúng tôi ý muốn che chở, giúp đỡ và làm vui lòng phụ nữ, còn ở Pháp các cô gái không bao giờ để lộ ra họ yếu đuối cả, thậm chí có khi chúng tôi đề nghị giúp đỡ họ còn nổi giận vì có ý khinh họ!”
Đàn ông châu Âu thật sự thương tiếc kỷ niệm xưa, vào thế kỷ trước, phụ nữ hãy còn yểu điệu thục nữ.
Đàn ông Pháp từng một thời nổi tiếng là rất ga-lăng với phái đẹp, nay đức tính quý báu đó do không có đất dụng võ đã thui chột đi.
Nghe tôi kể về tình hình ở Việt Nam, mọi người cười vui: “Giá mà đàn ông phương Tây được cưới phụ nữ Á Đông để chúng tôi chiều chuộng, yêu thương họ, và ước gì phụ nữ phương Tây gặp các ông Việt Nam để giúp họ làm cuộc cách mạng cải cách tư tưởng!”.

Theo alouc.com



Ta cần biết bao nhiêu về cuộc đời người khác

.
"Tất cả mọi người đều có ba cuộc sống: công cộng, riêng tư và bí mật"
Gabriel García Márquez
"Văn minh là quá trình tiến bộ hướng tới một xã hội của riêng tư. Toàn bộ sự tồn tại của người hoang dã xảy ra nơi công cộng, được thống trị bởi luật lệ của bộ lạc anh ta. Văn minh là quá trình giải phóng con người khỏi con người"
Ayn Rand
Ashley Madison là một mạng xã hội có 32 triệu khách hàng có trụ sở tại Toronto, Canada, với mục đích giúp người đã kết hôn tìm bạn tình. Vào trang chủ của nó, người ta nhìn thấy lời khuyên "Cuộc đời ngắn ngủi. Hãy ngoại tình" và một bức ảnh nửa dưới khuôn mặt của một phụ nữ xinh đẹp đang giơ một ngón trỏ lên trước miệng, ra ý "Im lặng!"
Tháng 7 năm 2015, một nhóm hacker xâm nhập vào hệ thống của công ty và đưa toàn bộ số liệu của khách hàng lên mạng: địa chỉ email, địa chỉ nhà, số điện thoại, nơi làm việc, phần cuối của số thẻ tín dụng, và sở thích tình dục.
Vụ hack Ashley Madison là một trong những vụ vi phạm quyền riêng tư lớn nhất trong lịch sử hiện đại, với hệ quả trầm trọng cho xã hội và cho Internet. "Xin chào đến với ngày đầu tiên của thời tàn Internet," tờ Washington Post đăng tải một bình luận của một bạn đọc.
Tiếp theo sẽ là ai đây? Danh sách những người nghiện ngập, buôn bán ma túy? gái mại dâm? …
Những người Công giáo tin rằng mọi hành vi của họ đều được theo dõi và phán xét bởi Chúa trời, và điều đó khiến người ta không dám làm điều xấu. Giờ đây có vẻ nhiều cư dân mạng tin rằng mình đang được Chúa trời trao lại vai trò này, và rằng họ có trí tuệ và sự công bằng như của Chúa, thậm chí còn hơn thế !
Riêng tư và nhân phẩm
Quyền riêng tư là gì? Vào cuối thế kỷ 19, Louis Brandeis, thẩm phán của Tòa án Tối cao Mỹ gọi quyền riêng tư là quyền "được để yên", và cho rằng nó một trong những tự do cần được bảo vệ nhất của một nền dân chủ.
Ngày nay, khái niệm riêng tư thường bao gồm bốn khía cạnh: sự riêng tư của cơ thể, nhằm bảo vệ người ta trước những dạng can thiệp như khám người hay bị ép đo nồng độ thuốc kích thích; sự riêng tư của không gian sống, bảo vệ nó trước sự thâm nhập của nhà nước và các quyền lực khác (ví dụ khám nhà hay văn phòng); sự riêng tư của giao tiếp (thư tín, điện thoại, email v.v.) và cuối cùng là sự riêng tư của thông tin cá nhân (hồ sơ bệnh lý, thu nhập và tài sản, ảnh và các chi tiết đời tư).
Sự riêng tư của thông tin cá nhân là khía cạnh dễ bị tổn thương nhất. Nó có thể xảy ra qua một hành động vô ý thức, như khi một trường đại học đưa điểm thi của tất cả sinh viên lên trên mạng, hay tới từ một quan điểm sai lầm là bố mẹ có quyền lục lọi phòng và đọc nhật ký của con, hay từ bệnh thành tích khi giáo viên công bố xếp hạng học lực của lớp vào cuối học kỳ "để tạo động lực thi đua", hay vì "nghiệp vụ" khi báo chí đưa hình chụp giấy khai sinh của một cầu thủ bóng đá lên mạng.
Internet nâng mức độ trầm trọng lên gấp hàng triệu lần, như trường hợp của Ashley Madison bên trên, hay khi các ảnh selfie khỏa thân của nhiều ngôi sao bị hack trên iCloud của Apple.
Vì sao sự riêng tư lại quan trọng? Sự riêng tư cần thiết để ta thiết lập các quan hệ giữa người với người. Mỗi quan hệ đòi hỏi ta vào một vai khác nhau, có một khuôn mặt khác nhau: chồng/vợ, sếp, con gái, đồng nghiệp. Mỗi vai thể hiện một khía cạnh khác nhau của bản thể. Kiểm soát thông tin cá nhân nào được bộc lộ với ai là để xây dựng chỗ đứng cho mình trong xã hội. Đánh mất sự kiểm soát này là đánh mất khả năng kiến tạo ta là ai trong tương quan với xã hội.
Có những niềm vui bạn muốn người khác nhìn thấy, có những giọt nước mắt bạn muốn chỉ giữ cho mình. Bạn kể cho bạn bè những điều mà bạn không nói với bố mẹ. Bạn tâm sự với ai đó điều bạn không bao giờ nói với chồng. Không có tự do ra những quyết định này, sự gần gũi, tin cậy, tình bạn và tình yêu sẽ không thể nảy nở.
Nhiều người hay nói "Tôi không cần sự riêng tư bởi tôi không có gì để che giấu", nhưng điều đó giống như cho rằng "tôi không cần tự do biểu đạt vì tôi không có gì để phát biểu" hoặc là "tôi không cần bí mật thư tín bởi tôi không viết thư."
Hãy hình dung một thế giới mà bạn không dám viết nhật ký, bởi những bí mật của bạn, những lời sám hối, những ý nghĩ bẩn thỉu, những tưởng tượng tình dục, những điều bạn không dám kể với ai, sẽ có nguy cơ được đám đông đọc, bình phẩm và phán xét.
Nhà văn Tiệp Khắc nổi tiếng Milan Kundera viết rằng khoảnh khắc quan trọng trong sự phát triển của một thiếu niên là khi nó đòi một ngăn kéo có khóa cho những ghi chép thầm kín của nó. Đó là khoảnh khắc nó biết xấu hổ khi người khác xâm phạm sự riêng tư của mình. Để phát triển sự tự chủ và bản sắc cá nhân, mỗi người cần những giây phút được bảo vệ trước con mắt bên ngoài, ở "hậu trường", chỉ một mình với mình.
Một gia đình không cho các thành viên của nó sự riêng tư là một gia đình bóp nghẹt con người. Một xã hội không tôn trọng quyền riêng tư của các thành viên là một xã hội làm nghẹt thở.
Đánh mất sự riêng tư có thể còn có nghĩa là đánh mất khả năng có cuộc sống bình thường. Có vô vàn các ví dụ: "hoàn cảnh thương tâm" của những đứa con của một phụ nữ sát hại chồng được báo chí "khai thác", biến chúng thành những con thú trong sở thú. Clip quay cận cảnh người bị tai nạn giao thông được lan truyền trên mạng, khiến gia đình nạn nhân không bao giờ ngừng đau xót.
Ngày nay, đặc biệt những người của công chúng là những cá nhân có nguy cơ không bao giờ được lui về sau sân khấu, không bao giờ được yên. Chỉ trong vòng 24 tiếng sau khi hoa hậu Đỗ Mỹ Linh đăng quang vào tháng 8 năm 2016, người ta đã lục ảnh cũ ra để cáo buộc cô "sửa răng" và đào lên một trạng thái trên Facebook của cô cách đây 4 năm, khi cô mới 16 tuổi, để đánh giá tư cách đạo đức.
Nhà nghiên cứu Edward Blousten viết: "Khi một người bị bắt phải sống mỗi giây phút của cuộc đời giữa những người khác, khi mỗi nhu cầu, ý nghĩ, khao khát, ham muốn hay thỏa mãn của anh ta đều bị công chúng soi mói, anh ta sẽ đánh mất tính cá nhân của mình." người ta đang cướp đi bản thể con người đó, và biến họ thành một con rối của mình, một dạng đồ vật.
Sự riêng tư gắn liền với nhân phẩm. Khi riêng tư bị tấn công thì nhân phẩm bị tổn thương và nhân tính bị đe dọa. Người bị đánh mất sự riêng tư là người bị trói chân trói tay rồi lột trần trước ánh mắt của người khác. Anh ta đánh mất sự tự trị, bị làm nhục, trong lúc người xâm lấn đời tư tuyên bố với thế giới: "Nhìn đây, anh ta là của tôi, chiến lợi phẩm của tôi, con mồi của tôi".
Khi việc xé toạc đời sống riêng tư của một con người được coi là quy tắc hay thói quen, chúng ta bước vào kỷ nguyên mà cái giá phải trả cao nhất chính là sự sống còn hay biến mất của cá nhân."
Vết nhơ online và quyền được Google quên
Ngày nay, bộ mặt vật lý của chúng ta chỉ được biết tới bởi một nhóm nhỏ: hàng xóm, đồng nghiệp, họ hàng, nhưng bộ mặt trên mạng của ta, những thông tin về ta có thể được biết tới bởi hàng triệu người, xuyên biên giới, những người ta chưa bao giờ gặp. Nếu như ở thời phong kiến, người phạm chuẩn bị "thích" lên mặt, thì ngày nay, bộ mặt online của họ ra sao?
Với Google, quá khứ không tồn tại. Nếu trí nhớ con người là một cái hồ lớn, những điều xảy ra trong quá khứ dần dần lắng đọng xuống dưới đáy, thì Google là một sa mạc bằng phẳng, tất cả đều lộ trên bề mặt, ngày càng nhiều người trở thành công dân mạng.
Quyền riêng tư, đó không những là quyền "được để yên", mà còn là quyền được quên. Nó là quyền được phủ tấm màn của sự im lặng lên trên quá khứ. Trớ trêu thay ngày nay, Nhớ lại dễ dàng hơn Quên đi rất nhiều.
ST


Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Sự học của trẻ

Thước đo sự thành công của giáo dục không nằm ở điểm số, mà nằm ở việc đánh giá xem trẻ có hứng thú với việc học tập hay không. Nếu trẻ ngày càng hứng thú với những kiến thức được học thì tức là việc giáo dục đã thành công, ngược lại nghĩa là thất bại. Và mức độ hứng thú của trẻ với kiến thức được học không chỉ được quyết định bởi phương pháp truyền thụ của thầy cô giáo, mà còn ở khả năng tiếp thu của trẻ, vì vậy bắt trẻ học quá nhiều thứ khi còn quá sớm rõ ràng là lợi bất cập hại.

Bạn sẽ được gì và mất gì khi tin hoặc không tin vào Phật?

.
Tại một hội trường lớn có một vị học giả lớn giọng nói với mọi người rằng Phật là tuyệt đối không tồn tại.
Lúc mọi người muốn ông ta chứng minh lời mình nói là đúng, ông ta liền cao giọng nói như thách thức Đức Phật: “Đức Phật quả thực người có linh, hãy xuống đây, trước mặt rất đông mọi người hãy giết chết ta đi, thì chúng tôi sẽ tin là người thực sự có tồn tại”, ông ta cố ý lặng yên chờ mấy phút, đương nhiên là Đức Phật không xuống để giết chết ông ta. Ông ta liền nhìn mọi người xung quanh và nói “mọi người thấy rồi đấy, Đức Phật vốn dĩ là không tồn tại”.
Bất ngờ có một người phụ nữ nông thôn, trên đầu quấn một chiếc khăn, nói với ông ta: “Tiên sinh, lý luận của ông rất cao minh, ông là một học giả uyên bác. Tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn, không thể phản bác lại ông, chỉ muốn hỏi ông một câu hỏi ở trong tâm trí của tôi: Từ trước đến nay cả cuộc đời, tôi luôn tin vào Phật, tin vào những lời dạy bảo của Phật và cảm thấy vô cùng thoải mái. Bởi vì trong lòng luôn tràn ngập niềm tin vào Phật , điều đó đã đem lại cho tôi sự bình yên và hạnh phúc to lớn nhất. Tôi hỏi ông: Nếu như khi tôi chết, phát hiện rằng những gì tôi tin vào Đức Phật hết thảy đều không tồn tại, nhưng cả đời này của tôi đã tin vào Phật, vậy tôi sẽ bị tổn thất cái gì?”
Vị học giả suy nghĩ một hồi lâu, cả hội trường yên lặng, người nghe cũng rất đồng ý với suy luận của người phụ nữ này, ngay cả vị học giả cũng thán phục suy nghĩ logic này. Ông đành thấp giọng trả lời : ”Phu nhân, ta nghĩ bà không bị tổn thất cái gì cả”.
Cùng suy ngẫm:
Đối với mỗi người trong chúng ta, bất kể là có tin Phật hay không thì đều biết rằng Phật là lương thiện, là từ bi và tư tưởng của Phật là luôn bảo hộ chúng sinh.
Ý chỉ của Phật là giáo huấn con người lương thiện, chân thành và khoan dung, Mọi người khi gặp nạn đều khẩn cầu Đức Phật phù hộ.
Người có lòng tin vào Phật thường là người lương thiện, trong tâm họ luôn chứa đựng những lời dạy bảo và ý chỉ của Phật. Trong tâm họ luôn luôn vui vẻ và chứa đựng lòng biết ơn. Họ tin rằng thiện ác hữu báo nên họ không làm điều ác, tôn sùng lương thiện và hòa ái, chân thành, như thế không tốt sao?
Người không có lòng tin vào sự tồn tại của Đức Phật, không tin vào thiện ác hữu báo, nên họ có thể dám làm bất kỳ điều gì để đạt được danh lợi cho mình, không có đạo đức ước thúc, không có quy phạm lương tâm.
Bản tính con người là thiện ác đồng thời tồn tại, những người tin vào Phật sẽ ước chế điều ác và hướng thiện, tâm trí của họ thực sự được vui sướng, ngược lại, những người không tin vào Phật thì cái thiện của họ cũng sẽ dễ bị cái ác lấn át, họ sẽ làm bất kỳ điều gì họ muốn, không khác gì động vật.
Hãy nhìn xung quanh chúng ta, một thế giới không có đức tin đúng đắn, người ta sẽ không phân biệt được điều gì là thực sự thiện và thực sự ác. Chân thành, lương thiện, nhẫn nhịn, những người chứa những đức tính này là những người tốt nhất. Những người bị tiền bạc thay thế thiện niệm (người bái Phật mà vẫn vì danh lợi), những người này đã bị mất phương hướng, tìm không thấy được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Hành xử lương thiện, không làm điều ác. Hạt giống lương thiện ở trong tâm hồn mỗi chúng ta, nếu không ngừng tưới lên nó đức tin đúng đắn, chắc chắn rằng bạn sẽ tuyệt đối không mất gì mà còn có được một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn!
Biên dịch: Mai Trà
Shakespeare đã từng nói rằng “đừng phỉ báng những điều bạn không biết sự thật, nếu không tính mạng của bạn sẽ gặp trùng trùng điệp điệp những nguy hiểm.”