Thứ Năm, 9 tháng 6, 2022

Những Lifestyle phổ biến trong thời hiện đại

 

NHỮNG LIFESTYLE PHỔ BIẾN TRONG THỜI HIỆN ĐẠI

Vào năm 1929, nhà tâm lý học người Áo Alfred Adler đã đề cập đến thuật ngữ “Lifestyle” trong cuốn sách The Case of Miss R của mình. Ông cho rằng, thuật ngữ lối sống sử dụng để mô tả cách con người đối mặt, tiếp nhận và giải quyết các vấn đề của cuộc sống cả về mặt vật chất và tinh thần.

Mỗi phong cách sống sẽ phản ánh giá trị của cá nhân đối với thế giới xung quanh. Lifestyle là sự hòa hợp giữa các yếu tố hữu hình và vô hình, đây có thể xem là cơ sở để rèn giũa nhân cách của con người.

 

Phong cách sống bao gồm những quan niệm của mỗi người với các vấn đề về lĩnh vực chính trị, đạo đức, tôn giáo,... Nhìn chung, một vấn đề, mỗi người sẽ có một cái nhìn riêng tùy vào phong cách sống mà bản thân đã hình thành.

 

Ngày nay, giới trẻ ngày càng quan tâm đến phong cách sống của bản thân, họ ý thức và theo đuổi lối sống nền tảng mà bản thân vốn đã được hình thành và xây dựng từ những năm tháng thơ ấu.

 

Lifestyle ở mỗi cá nhân

Phong cách sống phản ánh nét riêng biệt của cá nhân, giúp không bị mờ nhạt trong xã hội. Đồng thời đây cũng chính là nguồn động lực thúc đẩy sự phát triển và quyết tâm thực hiện mục tiêu.

Có lối sống rõ ràng sẽ giúp cho mỗi người dễ dàng tìm kiếm được những người bạn, đối tác đích thực có cùng lối tư tưởng và nhận thức giống mình.

 

Phong cách sống lúc này không còn đơn giản là cách một người nhìn nhận cuộc sống, nó trở thành cách mà con người sống, rèn luyện tính cách, hòa vào cuộc sống theo cách riêng của mình, nhưng không đánh mất bản chất cá nhân, hòa nhập nhưng không hòa tan.

Những phong cách sống thờ nay:

 

* LAGOM - Đủ là hạnh phúc

Lagom, tức là vừa đủ, không thừa cũng không thiếu, đây là một từ riêng của người Thụy Điển, nó được xem là phong cách sống tiêu chuẩn của con người Thụy Điển. Lagom là cách để con người biết thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.

 

Đó là phong cách sống truyền thống của con người Thụy Điển hàng ngàn năm nay. Đây có lẽ là lý do vì sao đất nước này được lọt top những quốc gia hạnh phúc nhất thế giới.

 

* HYGGE - Hạnh phúc từ những điều nhỏ bé

Hygge, lối sống mang đậm nét nhân cách cốt lõi của người dân Đan Mạch, được cả thế giới biết đến như một phong cách sống đáng mơ ước.

Lối sống Hygge đơn giản là sự hưởng thụ thực tại, hài lòng và trân trọng những điều nhỏ bé nhất tồn tại xung quanh cuộc sống con người.

 

Sống Hygge đơn giản là con người cân bằng cuộc sống, sống chậm lại, bỏ lại đằng sau những mâu thuẫn, sống hòa mình vào thiên nhiên, dành ra những giây phút bình yên nhất bên cạnh gia đình.

 

* IKIGAI - Khởi lên từ Okinawa (Nhật Bản)

Ikigai giúp cho con người tìm ra được mục đích sống, cân bằng giữa tâm hồn và cuộc sống thực tế để có một đời viên mãn

Nếu bạn cảm thấy khó tìm thấy mục tiêu rõ ràng cho bản thân, vậy trước tiên hãy bắt đầu với những điều mới mẻ, bạn bè, mối quan hệ mới, tất cả sẽ là động lực để bản thân tìm được lý do mỗi sáng thức dậy. Khi đó bạn có thể theo đuổi lối sống Ikigai của riêng mình.

 

* FRILUFTSLIV - Trở về với mẹ thiên nhiên

Bắt nguồn từ xứ sở hạnh phúc Na Uy, phong cách sống Friluftsliv là cách mà con người tìm về với thiên nhiên, hòa mình vào đó, nhẹ nhàng, bình yên để giải phóng tâm hồn.

Những người theo phong cách sống này xem thiên nhiên như một ngôi nhà an yên, nơi tìm về để lòng thanh thản, xóa tan âu lo và tổn thương đến từ cuộc sống.

Phong cách sống Friluftsliv không chỉ giúp con người sống tốt hơn, an yên, mà nó còn là động lực giúp con người nhận thức và trân trọng thiên nhiên, cuộc sống hơn.

 

* WABI SABI - Vẻ đẹp từ sự không hoàn hảo

Đây là một triết lý sống cổ xưa của người Nhật Bản về cách mà con người trân trọng và chấp nhận những điều nhỏ bé dù không hoàn hảo.

Wabi sabi xuất hiện và len lỏi vào cuộc sống, trở thành một phong cách sống cao quý và đáng theo đuổi.

Wabi sabi khiến cho con người trở nên dễ dàng hơn trong những đánh giá, nhận xét, biết cách dung hòa giữa những điều khiếm khuyết trong cuộc sống để nhận ra hạnh phúc luôn ở xung quanh.

 

*****

Để có thể sống theo lối Wabi sabi không phải quá khó. Nếu bản thân luôn nỗ lực mỗi ngày, biết vị tha, nhìn nhận mọi sự bằng ánh mắt, quan điểm khác, có lẽ cuộc sống sẽ trôi qua nhẹ nhàng và bản thân cũng không còn phải quá vướng bận về nhiều điều.

 

Mỗi người một cuộc sống, mỗi người một lối đi,

Không ai sẽ giống ai, dù là sống theo lifestyle nào đi nữa, chỉ cần bản thân an yên, vui vẻ, cuộc sống tốt đẹp thì mới là quan trọng nhất.

 

Đừng ngần ngại mà hãy tự tìm cho mình phong cách sống từ chính cách mà bản thân đang sống và sẽ sống. Chúc bạn thành công!

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2022

Đây thôn Vĩ Dạ – một bài thơ tình của mọi thời đại

 

ĐÂY THÔN VĨ DẠ – MỘT BÀI THƠ TÌNH CỦA MỌI THỜI ĐẠI

Trong các nhà Thơ mới, Hàn Mặc Tử bất hạnh nhất, lạ nhất và phức tạp nhất. Vì thế cũng bí ẩn nhất, hiếm có bài thơ nào trong trẻo thế mà cũng bí ẩn đến thế.

Đây thôn Vĩ Dạ là lời tỏ tình với cuộc đời của một niềm tha thiết đến đau thương, một tình yêu mãnh liệt mà vô vọng. Một cách khác: là lời tỏ tình với cuộc đời của một tâm tình tuyệt vọng.

ĐÂY THÔN VĨ DẠ (HÀN MẶC TỬ)

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

 

Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

 

Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

 

Trong địa hạt thơ tình có những thi phẩm tự cổ chí kim kích thích, khơi gợi sự tìm tòi, giải mã – thậm chí, dường như không có điểm dừng. Bài thơ tình nổi tiếng của thi sĩ Hàn Mặc Tử, có lẽ cũng nằm trong số những thi phẩm kiệt xuất ấy!?

 

Nếu như thơ Xuân Diệu ngợp tràn cảm giác, thì thơ Hàn Mặc Tử lại tràn đầy ảo giác (cảm giác tận miền thực – ảo của cõi tâm linh!)


Thơ của thi sĩ Hàn Mặc Tử luôn kiếm tìm trong khát vọng và day dứt khôn nguôi. Cũng bởi thế, thơ Hàn luôn thường trực ba (lại ba) hình ảnh: trăng, hồn và máu.

Và, Đây thôn Vĩ Dạ cũng thực sự ứa máu tâm tư của nhà thơ!

 

Đây thôn Vĩ Dạ- một hoài vọng đẹp và buồn vọng chứ không phải hoài niệm.

Bởi nhiều duyên cớ. Hoài vọng chính là hướng vọng về kỉ niệm đã qua, đã xa mà không thể tìm lại miền đất và con người Vĩ Dạ! Buồn biết bao và cũng nhớ thương tuyệt vọng quá đỗi!

Kỉ niệm về Vĩ Dạ cũng chính bởi thế lọc qua nhớ thương cùng day dứt khôn nguôi của thi nhân:

 

“Sao anh không về chơi thôn Vĩ”?

Câu thơ thứ nhất của Hàn, thực sự quẫy lên cảm xúc – tâm tình đa chiều – về văn phạm hình thức là một câu hỏi – Mà, hỏi ai? Hướng tới một đối tượng nào đó hay tự chất vấn chính lòng mình!? Nếu xét về phương diện ngữ nghĩa và sắc thái, câu thơ này hàm chứa và giao thoa cả 3 trường nghĩa: câu hỏi, lời chào mời, vẫy gọi và cũng cả lời trách cứ thiết tha!

Trên cái nền tâm tư, tâm trạng của câu thơ đầu, hình ảnh và ấn tượng về vẻ đẹp – buồn của thôn Vĩ chợt oà ra sáng láng trong ba câu thơ tiếp của khổ một:

 

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”.

 

Vẻ đẹp thôn Vĩ trong con mắt – tâm tưởng của Hàn Mặc Tử gắn với sức gợi và quyến rũ đầy chất thanh tân của thiên nhiên – Ấy là buổi sớm lê minh (còn sớm hơn bình minh!) của một ngày mới. Sắc nắng tinh khôi của thiên nhiên, từ thiên nhiên không tách rời với điểm nhìn – hoài niệm của thi sĩ!

Nắng của đất trời hay nắng yêu thương của lòng người hướng tới tầm cao của những hàng cau thẳng đứng nơi thôn Vĩ. Câu thơ điệp lại hai tiếng nắng: Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên khiến cho sắc nắng trời như hiển hiện và rộng mở theo tầm cao rộng của không gian!

 

Câu thơ thứ ba của khổ thơ đầu, bất chợt hạ xuống tầm thấp của không gian vườn tược. Hạ thấp mà chớp lấy màu xanh mướt tươi sáng và sang trọng như ngọc của vườn ai. Có lẽ hai tiếng mướt quá vừa chứa đựng cái sắc màu mướt mát của sắc xanh tự nhiên, lại vừa mang chứa cái trầm trồ của trái tim đa cảm.

 

Nếu như ba câu thơ của khổ thơ đầu diễn tả tâm trạng đa chiều về một miền đất; từ đấy hình ảnh thôn Vĩ hiện lên trong nỗi tiếc nhớ với vẻ đẹp sáng tươi; thì đến câu thơ thứ tư của khổ thơ này (câu thơ từng gây nhiều tranh cãi!), hình ảnh về miền đất cùng con người thôn Vĩ đọng kết bởi ấn tượng:

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền”.

Câu thơ của Hàn hiện lên trong thế sóng đôi bởi hai vế: vế một là hình ảnh thanh thoát (lá trúc che ngang); vế hai gợi ấn tượng về vẻ đẹp đầy đặn, phúc hậu (mặt chữ điền). Hai vẻ đẹp trong câu thơ Hàn Mặc Tử, phải chăng là gương – mặt- Vĩ Dạ trong nỗi ám ảnh đầy yêu thương của nhà thơ! Yêu thương và tiếc nuối!

 

Đây thôn vĩ Dạ – một nỗi buồn đau và chia lìa (khổ 2)

“Gió theo lối gió mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay”?

 

Có người bàn về lối kết cấu “nhảy cóc”, đứt đoạn mạch trong Đây thôn Vĩ Dạ. Thực ra, đấy chỉ là hiện tượng bề mặt, căn nguyên sâu xa chính là ở chỗ: thơ Hàn từ ý tưởng cho tới cấu tứ luôn mang vẻ đẹp riêng của nỗi – niềm- chìm- lắng! Luôn ngợp lặn trong nội tâm không bình yên.

Nếu xét trên bề mặt câu chữ, thì ở khổ thơ thứ hai này, hình ảnh và diện mạo ngoại giới còn dày hơn ở khổ thơ đầu. Diện mạo ấy phới mở ra theo không gian cao của gió, mây, trăng; diện mạo ấy trải dài theo dòng nước Hương Giang. Và diện mạo ấy động lay theo hoa bắp, bến bờ dòng Hương…

 

Thế nhưng, thật lạ – những hình ảnh từ ngoại giới, từ thiên nhiên chỉ là cái thực hiện hữu từ mắt nhìn. Cái cớ bên ngoài ấy thi nhân còn trao gửi một niềm đau khuất lấp – niềm đau của nỗi chia lìa thân phận.

Gió mây vốn quấn quyện, tương giao như gió cuốn mây trôi, thì trong con mắt – nội cảm của nhà thơ lại rã rời đôi ngả: Gió theo lối gió, mây đường mây. Dòng nước lượn lờ thơ mộng của xứ Huế đẹp và thơ cũng chất chứa nỗi buồn lặng thấm; đến chút lay động của hoa bắp lay như cũng chạm đến chấn động không thành lời của con người.

“Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay”.

 

Buồn đau trong cõi thực đã đành. Thơ Hàn Mặc Tử như còn chấp chới trong cõi ảo. Ảo bởi bến sông trăng (chứ không phải bến sông); Ảo bởi con thuyền chở trăng, chở mộng cũng chẳng biết là thuyền ai.

Những lời thơ như gấp gáp. Như nỗi khát khao cùng niềm thảng thốt bởi định mệnh, bởi thời gian. Chữ “kịp” mà Tử dùng nghe thương, nghe đau thấm thía gan ruột.

 

“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay”?

Đấy là tiếng lòng hay là tiếng kêu cứu từ một trái tim rớm máu đau thương!?

 

Nếu khổ thơ thứ hai, Hàn Mặc Tử đã bước chân – nghệ thuật vào cõi ảo. Thì, ở những dòng thơ cuối này, thi nhân đã thực sự đắm hồn mình vào cõi mơ, cõi ảo:

 

“Mơ khách đường xa khách, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra”.

Làm sao mà không thổn thức, không day dứt khi mà lạc vào cõi mơ, hình bóng yêu thương cứ lãng đãng, cứ xa dần. Sự điệp lại trong tiếc nuối của những tiếng khách đường xa phải chăng vừa diễn tả bước chân (giai nhân chăng!) rời đi. Mà, hình như còn đong chứa đôi mắt – tâm tư của thi nhân dõi theo một bóng hình!? Và, cái mất hút của bóng hình lại trỗi lên niềm đau buồn: Áo em trắng quá nhìn không ra. Sẽ là giản đơn nếu cho rằng: thi nhân thốt lên nỗi đau bất lực thi giác – trong mơ!

 

Chao ôi là hình ảnh trắng trong, vẹn nguyên, ngỡ tưởng như gần gũi, cận kề mà hoá ra không “đọc” ra được, không nhận biết ra được.

Vế một của câu thơ (Áo em trắng quá) là lời trầm trồ, ngưỡng vọng; còn vế hai (nhìn không ra) là tiếng thở dài, chắt đầy tiếc nuối.

 

Cả khắp cõi nhân sinh trong con mắt của Hàn Mặc Từ như ngợp đầy, như nhiễu loạn, như sương khói. Sương khói đâu xa. Sương khói ở đây:

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà”?

 

Tứ thơ của Đây thôn Vĩ Dạ vừa nhất quán, vừa đẩy lên tầm cao mới. Nỗi day dứt luôn đi liền với niềm khát khao cháy bỏng. Ai biết tình ai có đậm đà? Vẫn hình thức – câu hỏi; vẫn sử dụng lối phiếm chỉ, không xác định (ai), thi sĩ Hàn Mặc Tử thực sự kí thác khát vọng không chỉ trong tình yêu mà còn mở ra khao khát lớn về nhân tình thế thái, về tình đời, tình người.

 

Phải chăng, vì thế thi phẩm kiệt xuất của Hàn Mặc Tử sẽ tồn tại bất chấp thời gian. Đây thôn Vĩ Dạ là bài thơ tình của mọi thời đại. Và sự độc đáo mang tính “độc nhất vô nhị” trong cả nội dung và hình thức nghệ thuật của thi phẩm này sẽ còn hấp dẫn bởi vẻ riêng quen mà lạ của nó; sẽ còn thách thức sự kiếm tìm và thẩm định.