Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020

Cách Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln phản ưng khi bị sỉ nhục



Nhà văn Victor Hugo – Pháp từng nói: “Trên thế giới thứ rộng lớn nhất là đại dương, nhưng thứ rộng lớn hơn lại là bầu trời, mà thứ còn rộng hơn cả bầu trời lại chính là lòng người.” Bao dung thì luôn được lợi và người làm thành được sự nghiệp thì nhất định phải có lòng bao dung rộng lớn. 
Lâm Tắc Từ, một vị quan nổi tiếng thời xưa, cũng viết: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại; bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương”, ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn, vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực. Đây cũng là nói đến trí huệ của lòng bao dung.
Bao dung là một loại khí phách, cũng là một loại trí huệ. Cổ ngữ có câu: “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, bụng của Tể Tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”. Ý nói, một người có tấm lòng quảng đại, rộng lớn bao nhiêu thì sự nghiệp sẽ to lớn bấy nhiêu.
 Tổng thống Abraham Lincoln  Getty Images
Có một câu chuyện kể về tổng thống vĩ đại của nước Mỹ – Abraham Lincoln như thế này:
Tổng thống Mỹ thứ 16 Abraham Lincoln xuất thân trong một gia đình thợ giày. Lúc đó, xã hội Mỹ rất coi trọng thành phần xuất thân trong gia đình quyền quý. Đại bộ phận nghị sĩ thượng nghị viện Mỹ đều xuất thân trong gia đình thế gia vọng tộc. Là những người của xã hội thượng lưu Mỹ, họ thấy khó chấp nhận một vị Tổng thống là con trai của một thợ giày rất tầm thường.
Ngày đầu tiên làm tổng thống, ngay khi Lincoln lên phát biểu trong lễ nhậm chức Tổng thống, một nghị sĩ đã chen vào giữa bài phát biểu của ông. Ông ta nói: “Thưa ngài Lincoln, đừng quên rằng cha ngài thường đóng giày cho gia đình tôi.” Tất cả các nghị sĩ đều cười ầm lên. Họ nghĩ rằng họ đã khiến Lincoln trở thành trò hề.
 Lễ nhậm chức của Tổng thống Lincoln. Getty Images
Tuy nhiên, khi tiếng cười vừa chấm dứt, Tổng thống Lincoln không cao ngạo, cũng không tự ti mà chân thành nói: “Thưa ngài, tôi biết rằng cha tôi đã đóng giày cho gia đình ngài, cũng như nhiều gia đình các nghị sĩ khác… bởi vì không người thợ nào có thể làm được như ông. Ông là một người sáng tạo. Giày của ông không chỉ là giày, ông đã đổ cả tâm hồn vào nó. Tôi muốn hỏi các ngài rằng, các ngài đã từng phàn nàn về giày của ông chưa? Bản thân tôi cũng biết cách đóng giày; nếu các ngài có phàn nàn gì, thì tôi có thể đóng cho các ngài một đôi giày khác. Nhưng theo tôi thấy thì, chưa ai từng phàn nàn về những đôi giày mà cha tôi đóng. Ông là một thiên tài, một nhà sáng tạo, và tôi tự hào vì cha tôi!”
Toàn bộ các nghị sĩ nín lặng. Họ nhận ra rằng họ chưa hiểu gì về Tổng thống Lincoln. Lincoln tự hào về người cha đóng giày của mình, vì chưa ai từng phàn nàn về những “tác phẩm” của ông. Và mặc dù đã là Tổng thống, Lincoln vẫn sẵn sàng đóng một đôi giày mới nếu có bất cứ ai phàn nàn.
Sau này có người đã khuyên Lincoln trả đũa người nghị sĩ nọ, nhưng Lincoln nói rằng: “Khi chúng ta trở thành bạn thì đối thủ đã không còn!” Chính sự chân thành và lòng khoan dung của Lincoln đã trở thành một phần nền tảng của văn hóa Mỹ.
Nhà thơ nổi tiếng Gibran từng nói: “Một con người vĩ đại có hai trái tim: Một trái tim chảy máu và một trái tim bao dung”. Khổng Tử nói: “Khoan dung thì được lòng mọi người”. Trong kinh Phật cũng dạy: “Chỉ một ý niệm cũng khiến hoàn cảnh thay đổi”. Cho nên, chỉ một câu nói, một hành động nhỏ hay chỉ một nụ cười thôi đã đủ để khiến cho người xấu quay đầu hướng thiện.
Lẽ trời cũng là lẽ của con người, chính bởi vì có thể bao dung mới có thể thành tựu được biển rộng, núi cao, cũng cải thiện được mối quan hệ giữa con người và con người, thành tựu được sự nghiệp to lớn lưu mãi ngàn đời của các bậc anh hùng, hào kiệt xưa nay.
Tục ngữ nói: “Vàng không thuần khiết, người không ai hoàn mỹ”. Khi đối mặt với sai lầm của người khác, nếu như canh cánh để ở trong lòng và đòi đáp trả thì sẽ chỉ khiến cho tâm linh của bản thân thêm nặng, thêm trầm trọng mà thôi. Thay vì để cho thù hận gặm nhấm tâm linh, chịu đựng thống khổ chi bằng hãy mở rộng lòng mà bao dung hết thảy, chẳng phải chúng ta sẽ được thản nhiên và tự tại sao?
ST

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2020

Tâm hồn trẻ thơ giữ lại vẻ đẹp tuổi thanh xuân



Luôn bảo trì một tâm thái thuần khiết như trẻ thơ, đây là một loại cảnh giới của sinh mệnh, là trạng thái đối đãi với bản thân một cách vui vẻ thuần phác. Những người như vậy, họ luôn đối xử với thế giới bên ngoài,  với vạn vật và cuộc sống bằng một tâm thái thưởng thức, yêu mến nhiệt tình.
Tâm hồn trẻ thơ là biểu hiện cảnh giới tinh thần của một người thuần khiết vô tư, không suy tính thiệt hơn, cũng chính là suối nguồn của sự vui vẻ. Mà vui vẻ chính là tiên dược để giữ lại vẻ đẹp thanh xuân.

Làm người, để luôn giữ được tâm hồn trẻ thơ vốn là điều không dễ. Tâm hồn trẻ thơ ấy, nó không phải ngốc nghếch dại khờ, mà đã trải qua đủ khổ ải trên đời, hơn thua được mất đều nếm đủ nhưng vẫn có thể giữ được tâm thái hồn nhiên yêu đời không tính toán hơn thua, họ đối với mọi việc vẫn hiếu kỳ thuần thiện. Người như vậy rất gần kề với hạnh phúc.


Không biết tự khi nào, tuổi tác chính là điều đáng sợ của rất nhiều người. Cứ như thể "mỗi tuổi mỗi đuổi xuân đi", năm qua tháng lại, thân già sức yếu. Nhưng thật ra nhân sinh tại thế, điều quan trọng chính là tâm thái, sống đừng để tuổi tác chế ngự bản thân. Năm tháng qua đi, chỉ làm cho tâm hồn ta thêm phong phú, thú vị thêm thôi, mỗi năm mỗi tuổi mỗi niềm vui. Một năm chỉ có bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng đời người lại mỗi tuổi một mùa xuân, mỗi năm một hương vị.

Thời gian lấy đi xương cốt của bạn nhưng lại ban cho bạn trí tuệ, dòng đời mang lại cho bạn đắng cay nhưng lại ban cho bạn ngọt bùi. Cuộc sống nếu nhìn rộng hơn sẽ thấy sự công bằng, hãy tùy duyên mà sống.

Để có vẻ đẹp thanh cao tỏa sáng thì phải không ngừng học tập, không ngừng đổi mới.


Trong cuộc sống có những người cả đời không già, dường như thời gian đã bỏ quên mất họ, họ là những người không sợ thời gian, không sợ lời dị nghị và cũng chẳng mù quáng mơ màng tin theo một điều gì đó. Họ là người sống tự tin, độc lập, sảng khoái. Họ là anh hùng tuổi xế chiều, là mỹ nhân khi đầu bạc. 

 Cụ bà Huỳnh Thị Phu (102 tuổi) ở Bình Chánh TP.HCM – cả nhà thích đọc sách

Cha ông ta thường nói: “Ông 70 vẫn còn học ông 71”, người ta sống tới già, học tới già. Làm người muốn bản thân đề cao thì phải không ngừng học tập, không ngừng tiếp thu cái mới. Người mà tâm hồn luôn tươi trẻ thì tự khắc bản thân cũng tươi trẻ theo. Người trưởng thành không phải là người có được bao nhiêu tiền mà là người dùng bao nhiêu tiền vào việc có ích.

Cụ bà Lê Thi (97 tuổi) ở Xa La, Hà Đông, Hà Nội sử dụng máy tính thành thạo và hàng ngày đều lên mạng đọc tin tức, bình luận trên các diễn đàn 

Da đẹp thì như nhau nhưng tâm hồn đẹp mới là điều khác biệt. Khí chất của bạn sẽ ẩn chứa con đường mà bạn đã đi qua, sách mà bạn đọc, điều mà bạn trải, việc mà bạn làm. Dung mạo có thể khiến cho người ta say đắm nhất thời nhưng tâm hồn lại khiến cho người khác say rồi không tỉnh, vĩnh viễn ngự trị trong tâm khảm người khác. Không chỉ có vậy, nếu như vẻ đẹp bên ngoài sẽ phai mòn theo năm tháng thì vẻ đẹp tâm hồn sẽ lại mặn mà theo thời gian.

Một người không ngừng học hỏi, không ngừng tiếp thu cái mới cũng chính là không ngừng bồi đắp vẻ đẹp cho tâm hồn của mình. Khi tâm hồn của bạn có đủ đầy hương vị yêu thương, lòng bao dung, vị tha – đó cũng là lúc tâm, thân hòa quyện, giúp bạn thăng hoa lên một cảnh giới mới, một cảnh giới mà niềm vui ngự trị, vẻ đẹp thanh cao tỏa sáng.

***
Không biết tự khi nào, tuổi tác chính là điều đáng sợ của rất nhiều người. Cứ như thể "mỗi tuổi mỗi đuổi xuân đi", năm qua tháng lại, thân già sức yếu. Nhưng thật ra nhân sinh tại thế, điều quan trọng chính là tâm thái, sống đừng để tuổi tác chế ngự bản thân. Năm tháng qua đi, chỉ làm cho tâm hồn ta thêm phong phú, thú vị thêm thôi, mỗi năm mỗi tuổi mỗi niềm vui. Một năm chỉ có bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng đời người lại mỗi tuổi một mùa xuân, mỗi năm một hương vị.
Thời gian lấy đi xương cốt của bạn nhưng lại ban cho bạn trí tuệ, dòng đời mang lại cho bạn đắng cay nhưng lại ban cho bạn ngọt bùi. Cuộc sống nếu nhìn rộng hơn sẽ thấy sự công bằng, hãy tùy duyên mà sống.

 Cụ bà thời @
Trong cuộc sống có những người cả đời không già, dường như thời gian đã bỏ quên mất họ, họ là những người không sợ thời gian, không sợ lời dị nghị và cũng chẳng mù quáng mơ màng tin theo một điều gì đó. Họ là người sống tự tin, độc lập, sảng khoái. Họ là anh hùng tuổi xế chiều, là mỹ nhân khi đầu bạc.