Nói dối là một phần được chấp nhận và khá phổ biến trong cuộc sống,
nhưng đa số chúng ta không thật sự giỏi trong việc phát hiện ra sự dối trá.
Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể bất thình lình biết được là
khi nào là lúc chúng ta bị người khác nói dối?
NÓI DỐI ĐỂ TỰ VỆ?
Nhiều nhà nghiên cứu tin rằng con người đã bắt đầu nói dối với nhau
gần như ngay khi họ sáng tạo ra ngôn ngữ, mà về căn bản là lấy đó là cách để
vượt lên trước.
"Nói dối là quá dễ so với các cách thức khác để đạt được quyền
lực," bà Sissela Bok, nhà đạo đức học ở Đại học Harvard, nói với National
Geographic. "Nói dối để lấy tiền bạc hay của cải của người khác thì dễ
dàng nhiều so với đánh vào đầu họ hay cướp ngân hàng."
Michael Lewis, giáo sư danh dự về nhi khoa và tâm lý ở Đại học
Rutgers :
Nó bao gồm việc bảo vệ bản thân trước sự ngược đãi - điều vẫn đang
là mục đích của hành vi nói dối của nhiều người trên khắp thế giới hiện nay.
Nếu chúng ta đột nhiên có thể phát hiện tất cả những lời nói dối -
thì việc sống ở những nước nơi mà sự không chung thủy, đồng tính luyến ái hay
một số niềm tin tôn giáo được xem là bất hợp pháp, sẽ trở nên rất rủi ro.
Nói dối cũng có thể có lợi cho chúng ta, kể cả nói dối nơi làm
việc. Nếu nói thật với sếp về việc chúng ta nghĩ thế nào về ông ấy/bà ấy, hay
lý do khiến chúng ta không làm việc đúng hẹn thì chúng ta có thể bị đuổi việc
hay bị giáng cấp. Chúng ta cũng nói dối để tạo hình ảnh bản thân tốt đẹp hơn
trong mắt người khác.
THÀNH THẬT NHƯNG TÀN NHẪN
Mặt khác, có những lúc trong công việc, sẽ là có lợi nếu như chúng
ta biết được khi nào thì chúng ta bị người khác nói dối, Clark Freshman, giáo
sư luật tại Đại học California, Hastings, và là chuyên gia phát hiện nói dối,
bình luận.
Chẳng hạn như đưa ra đúng câu hỏi trong đàm phán và được đảm bảo có
câu trả lời chính xác thì những nhân viên thuộc sắc tộc thiểu số có thể dễ dàng
có được vị trí và mức lương tương đương với các đồng nghiệp thuộc sắc tộc đa
số.
"Đối với tôi, một thế giới mà mọi người có thể biết được những
sự thật quan trọng đối với họ sẽ là một thế giới tuyệt vời," Freshman giải
thích. "Khi đó, tình trạng phân biệt đối xử sẽ ít đi, và sự công bằng sẽ
hiện diện nhiều hơn."
Chúng ta cũng sẽ bị tổn thương tình cảm nhiều hơn. Đối với hầu hết
mọi người, một thế giới không tồn tại sự dối trá sẽ là một cú đấm vào hình ảnh
cá nhân chúng ta, Dan Ariely, giáo sư tâm lý học và kinh tế học hành vi tại Đại
học Duke, nói.
Những lời phản hồi hoàn toàn trung thực có thể cho chúng ta cơ hội
cải thiện bản thân và học hỏi - nhưng liệu đó có phải là sự đánh đổi xứng đáng
không thì Dan Ariely không chắc.
NÓI DỐI CÓ THIỆN Ý
Những cú sốc về hình ảnh cá nhân này sẽ thật sự bắt đầu ngay khi
chúng ta học nói - làm méo mó sự phát triển của trẻ thơ bằng những cách khó
lường.
"Hãy hình dung con bạn chạy tới chỗ bạn và khoe 'Bố ơi, mẹ ơi,
hãy xem tranh của con này!' rồi bạn trả lời: 'Nhìn thấy gớm!'," Lee nói.
"Tác động tiêu cực xảy ra ngay lập tức."
Sự ngây thơ của tuổi thơ cũng sẽ không còn nữa, trong đó có những
nhân vật huyền thoại được mọi người vờ coi là có thật như Ông già Nô-en và Thỏ
Phục sinh. Thay vào đó, thông qua sự tò mò của mình, trẻ em sẽ sớm đối diện với
thực tế tàn nhẫn của cuộc sống vốn không nhất thiết là điều tốt.
"Có rất nhiều thứ mà nếu trẻ em biết được, các cháu sẽ rất khó
hiểu," ông Paul Ekman, giáo sư danh dự về tâm lý học tại Đại
học California, San Francisco, nói. "Tất cả những sự che giấu,
nhất là của ba mẹ đối với con cái, không phải là có ác ý."
Bản thân trẻ em cũng học được giá trị xã hội của nói dối từ khi còn
rất nhỏ. "Mẹ có thể nói với con rằng, 'Hãy nghe này, bà ngoại sẽ cho con
một món quà cho Lễ Hanukkah (lễ của người Do Thái), và con phải nói với bà rằng
con thích nó, nếu không bà sẽ buồn lắm," Lewis nói. Đến khi ba hay bốn
tuổi, các nghiên cứu cho thấy nhiều trẻ em đã thuần thục nghệ thuật nói dối
lịch sự.
THÍCH NGHE NÓI DỐI?
Cho đến khi chúng ta trở thành người lớn, hầu hết chúng ta sẽ nói
dối thường xuyên.
Trong một nghiên cứu năm 1996, Bella DePaulo, một nhà tâm lý xã hội
tại Đại học California, Santa Barbara, nhận thấy rằng sinh viên đại học cứ ba
lần giao tiếp xã hội thì nói dối khoảng một lần và những người lớn tuổi hơn thì
nói dối một lần trong khoảng năm lần giao tiếp xã hội.
"Trong nhiều lời nói dối trong cuộc sống hàng ngày, mọi người
có xu hướng tỏ ra tích cực hơn cảm xúc thật sự của họ," DePaulo viết trên
tạp chí PsychCentral. "Nếu họ không thích bạn, họ sẽ tìm cách che giấu nó.
Nếu họ cảm thấy chán nản với những gì bạn nói, họ sẽ có gắng làm ra vẻ quan
tâm."
Thật ra, xét về mối quan hệ giữa các cá nhân, 'sẽ hoàn toàn là thảm
họa nếu chúng ta thật sự có thể phát hiện ra sự lường gạt và dối trá', Lewis
nói.
"Nói dối là hoàn toàn và tuyệt đối cần thiết trong một nền văn
hóa mọi người chấp nhận về mặt đạo đức rằng chúng ta không nên làm tổn thương
tình cảm của người khác."
Tất cả chúng ta đều là những kẻ đồng lõa trong sự phổ biến của cái
gọi là 'lời nói dối vô hại'.
"Đa số mọi người đều chủ động phối hợp với người nói dối,
khiến cho bản thân họ bị hiểu sai," Ekman phân tích.
Chẳng hạn như vào cuối buổi ăn tối, thông thường chúng ta sẽ nói
với chủ nhà rằng chúng ta đã có một bữa ăn thật ngon ngay cả khi chúng ta ghét
cay ghét đắng. Chủ nhà thì sẽ tin ngay mà không có nhu cầu muốn biết là chúng
ta thấy đồ ăn và sự tiếp đãi của họ gớm chết đến mức nào.
VỢ CHỒNG CŨNG CÓ BÍ MẬT
Trong một thế giới không có những lời nói dối lịch sự như thế, các
mối quan hệ bè bạn sẽ sụp đổ, quan hệ nghề nghiệp sẽ rất căng thẳng và các buổi
sum họp gia đình sẽ trở thành sự kiện chứa đựng nhiều rủi ro.
Các mối quan hệ yêu đương của chúng ta cũng không tránh khỏi những
lời dối trá.
Trong một nghiên cứu vào năm 1989 mà giờ đã trở thành kinh điển do
bà Sandra Metts thực hiện tại Đại học Illinois, chỉ có 33 trong tổng số 390
người đã không thể nhớ lại một tình huống mà họ không hoàn toàn thành thật với
người yêu.
Tương tự, hồi năm 2013 Jennifer Guthrie và Adrianne Kunkel thuộc
Đại học Kansas phát hiện rằng chỉ có hai trong số 67 người được khảo sát trong
một nghiên cứu không hề nói dối người yêu của mình trong vòng một tuần lễ.
Trong cả hai nghiên cứu, đa số những người tham dự đều nói rằng họ
không trung thực là để tránh làm tổn thương người yêu hay làm tổn hại mối quan
hệ.
Nếu chuyện yêu đương lãng mạn bất chợt yêu cầu phải thành thật hoàn
toàn về mọi thứ, từ chuyện người yêu trông như thế nào vào buổi sáng cho đến ta
có bao giờ không chung thủy, thì nhiều mối quan hệ có khả năng không thể kéo
dài.
"Tôi thích nói đùa rằng lý do mà tôi và vợ tôi đã sống cùng
nhau được 40 năm là vì chúng tôi dùng phòng tắm riêng," Ekman nói.
"Tuy nhiên, đó chỉ một phần là nói đùa bởi vì có những điều mà bạn không
muốn người khác, thậm chí là người bạn đời, biết - và đó không chỉ là thói quen
trong nhà tắm."
LÀM CHÍNH TRỊ PHẢI NÓI DỐI?
Nói dối trong chính trị đương nhiên không là điều mới mẻ, bà Vian
Bakir, giáo sư truyền thông chính trị và báo chí tại Đại học Bangor thuộc xứ
Wales, nói. Triết gia cổ đại Plato thừa nhận giá trị của 'lời nói dối cao quý',
bà nói, trong khi tác phẩm chính trị cổ điển 'The Prince' khẳng định vai trò
thiết yếu của nói dối trong lãnh đạo chính trị.
Tuy nhiên, 'nói dối trong chính trị dường như đã trở quá mức trong
những năm gần đây', Bakir nói.
"Điều đặc biệt tồi tệ về thời điểm hiện tại là một số chính
trị gia, các nhà lãnh đạo chuyên quyền trên khắp thế giới đã biến việc nói dối
trơ trẽn trở thành thói quen và đương nhiên họ không quan tâm liệu họ có bị
phát hiện hay không."
TIN TƯỞNG MÙ QUÁNG
Các thể chế cũng có thể nói dối trơ trẽn, bà Bakir nói thêm. Chiến
dịch vận động rời khỏi EU ở Anh nói đi nói lại rằng EU khiến nước Anh mất hơn
350 triệu bảng mỗi tuần - một tuyên bố mà sau đó Cơ quan Thống kê Anh gọi là
'dùng sai một cách rõ ràng đối với các con số thống kê chính thức'.
Mặc dù có đủ bằng chứng về sự thiếu trung thực ở một số chính trị
gia và tổ chức chính trị, nhưng nhóm các cử tri chủ chốt vẫn tiếp tục ủng hộ họ
rất mạnh mẽ.
Bakir chỉ ra rằng các nghiên cứu cho thấy những người hết sức tin
vào những thông tin sai lệch sẽ rất khó mà được thuyết phục khác đi và rằng
loài người cũng mắc chứng thiên lệch - tức có khuynh hướng tin vào những điều
phù hợp với thế giới quan của họ.
Tuy nhiên, trong một thế giới mà mọi người có thể tự động phát hiện
được lời nói dối thì sự ủng hộ cho các chính trị gia không trung thực có thể
không trụ được lâu.
Thế giới không có lời nói dối sẽ đẩy ngoại giao và quan hệ quốc tế
vào hỗn loạn, nhưng cuối cùng người dân có thể sẽ được lợi từ những chính trị
gia và quan chức trung thực hơn.
Tuy nhiên, có một số cách mà khả năng phát hiện nói dối có lợi ích
không thể tranh cãi.
Một trong số đó là chúng ta có thể phát hiện ngay lập tức những kẻ
mắc bệnh nói dối, hay những người thích nói dối liên tục một cách tai hại vốn
không có giá trị đạo đức nào, Lewis nói.
Những kẻ mắc bệnh nói dối thường là những kẻ tự cao tự đại mà nhu
cầu tự dối gạt bản thân được thúc đẩy bằng sự không biết xấu hổ, và nó ăn sâu
đến nỗi họ cũng tin vào lời nói dối của chính mình - ngay cả khi họ nói ngược
lại những sự thật hiển nhiên như ban ngày hay những phát ngôn của họ trước đây.