CÂU CHUYỆN VỀ MỘT CON CHÓ
Trong một buổi gặp mặt vui vẻ khi mới sang học ở Trường Đảng Lêningrat. chị Nguyễn Thị Lài thầy Ivan Ivanôvic và cô giáo Anna Petrolôva. Trong lúc chuyện trò thầy Ivan hỏi cái tên Lài tiếng Việt nghĩa là gi? cô đáp: Tên tôi là tên một loài chó. Loài chó ở vùng núi cằn cỗi, khắc khổ. Chó lài to ngang với chó béc-giê của Châu Âu. Nhưng không ăn thịt. Không phải là không biết ăn… Mà chỉ ăn khoai, ăn sắn. Đẻ một lứa bốn, năm con. Nuôi rất khéo. Và trung thành với chủ hết lòng.
- Nhà tôi cũng nuôi một con chó lài. Đầu tiên nó là con chó của hàng xóm. Lài kể tiếp chuyện của mình - Một lần đi học về, tôi thấy ông hàng xóm treo nó lên để làm thịt. Con chó không kêu, không giẫy đạp. Chỉ có đôi mắt đen của nó ứa ra những giọt nước mắt rất to. Tôi hỏi tại sao lại làm vậy. Ông ta giải thích, nhà không có tiền đem nó ra chợ bán. Lần đầu nó trốn về được. Lần thứ hai đi chợ thật xa, nó cũng trốn về được. Lần thứ ba đem sang tận huyện khác, ấy vậy mà không hiểu bằng cách nào nó cũng trốn về được. Lần nào trốn về nó cũng vẫy đuôi một cách ngập ngừng như có vẻ hối lỗi. Thôi hóa kiếp cho nó. Không nhỡ người mua họ biết chó nhà mình trốn về, đến đòi tiền thì lấy đâu mà trả.
Nghe vậy, tôi quát lên: Thả nó xuống, ai đến bắt đền tôi trả thay. Miệng nói, tay tôi cởi sợi dây thừng thả con chó xuống. Và lôi trong cặp sách ra mười mấy đồng, tiền đoàn phí (tôi chả là bí thư đoàn trường mà) mới thu được chưa kịp nộp lên huyện. Tùy cháu thôi! Bây giờ con chó là của cháu. Ai đến bắt đền! Cháu phải chịu trách nhiệm.
Ấy vậy mà con chó nhất quyết không theo tôi về. Bị ông chủ đánh đuổi rất dữ, dần dần nó mới quen với chủ mới. Tuy nhiên, thi thoảng nó vẫn về nhà cũ, chui vào gầm giường ngủ một giấc… Hôm sau, mẹ tôi phải vào cót thóc lấy hai thúng ra chợ bán cho tôi bù vào tiền đoàn phí đã tiêu đó.
- Tôi đã nghe và đọc rất nhiều chuyện về chó. Thầy Ivan Ivanôvic đế vào. Phải nói chuyện nào cũng cảm động. Nhưng chuyện con chó của Lài phải nói là đặc biệt!
- Nó chết rồi! Nó chết để cứu chúng tôi! Giọng Lài đầy xúc động, đôi mắt đen đã ngấn nước mắt.
- Nó chết thế nào? Lài từ từ bình tĩnh kể cho chúng tôi nghe đi! Thầy Ivan Ivanôvic cảm thấy bất ngờ, giọng có phần cầu khẩn.
- Bắt đầu lại từ đâu nhỉ? Lài tự hỏi mình. À, nó bắt đầu về nhà chúng tôi. Tuy nhiên vẫn không quên qua lại nhà chủ cũ, mặc dù đã định giết thịt nó. Loài chó hiểu hết, có điều nó không biết nói ra thôi. Con chó này mắn đẻ lắm, mỗi năm hai lứa. Mỗi lứa có tới bốn, năm con. Nó chăm con khéo lắm. Không bao giờ nằm đè lên con. Khổ, dân ở vùng núi chúng tôi nghèo lắm. Cơm cũng chẳng đủ ăn, nói gì đến việc cho chó. Những chú cún con cứ day hàng vú chó mẹ như rút ruột nó ra. Nhìn nó gầy xơ xác với hai hàng vú tong teo mà xót cả ruột. Bởi thế, chó con biết ăn cơm là mẹ tôi đem ra chợ bán. Con nào to khỏe hơn là mẹ tôi bán trước. Loài chó này thương con nó lắm! Người lạ động vào dù chết nó cũng quyết bảo vệ đến cùng…
Nhưng với mẹ tôi, khi cho con nó vào cái làn mây, nó biết cả đấy! Nhưng chỉ im lặng, thở dài não ruột. Dường như nó hiểu được thân phận làm chó của nó. Trước khi cho cún con vào làn mây, mẹ tôi thường nhắc hai chân trước cún con làm động tác lạy mẹ nó và bảo: “Con lạy mẹ! Con đi!”. Đứng ngoài thấy cảnh ấy tôi cũng ứa nước mắt.
Ngày anh Trọng làm lễ cưới tôi, mọi người bận rộn… chạy ra chạy vào. Riêng nó nằm ở góc nhà, cứ thở dài thườn thượt. Khi nhà trai đến đón dâu, nó cắn vào gấu quần tôi kéo lại.
Trích từ chuyện ngắn - con chó: laodong.vn