Sự lệch lạc của khuyến khích vật chất
.
Anton Souvorov, một
nhà kinh tế ở Đại học Toulouse, đã rút ra kết luận dựa vào một mô hình phân
tích toán học phức tạp rằng phần thưởng có thể tạo cảm giác bị cuốn hút. Phản
ứng của chúng ta trước một món tiền thưởng không những giống phản ứng với các
chất kích thích như cocain, mà còn khiến chúng ta bị thôi thúc phải đạt được phần
thưởng đó.
.
Trường Trung học
Cộng đồng (Community High School) ở Thành phố Ann Arbor được thành lập vào năm
1972 với vai trò là trường kiểu mới đầu tiên của thành phố. Với khởi đầu như
thế, trường có một số quy định nhất định. Một trong số đó là học sinh phải mang
giày khi đi học. Trường cũng tạo nhiều cơ hội để các học viên cảm thấy tự do
sáng tạo và học tập, học viên luôn được khuyến khích phát triển những thế mạnh
đặc biệt của mình.
Khi tiếng tăm của
trường lan rộng, một điều luật mới được ban hành cho phép các trường học được
hoạt động độc lập nếu các trường thử nghiệm những chương trình đổi mới. Vì thế,
để có được quyền tự chủ, trường Cộng đồng quyết định tiên phong thực hiện một
chương trình cải cách. Tuy không dễ dàng xác định đâu là vấn đề cấp bách nhất
cần giải quyết trước, nhưng nhà trường cũng đã tiến hành một vài đề án
mới. Chính vì vậy, đúng kiểu của trường Cộng đồng, tập thể giáo viên và ban
quản trị đã cùng họp với nhau để tìm hướng giải quyết.
.
Trong khi xem xét
vấn đề, các giáo viên nhận ra học viên trong trường về cơ bản phân thành hai
nhóm: những học viên chăm chỉ, thường xuyên đến lớp và những học viên không
hứng thú nhiều với chuyện học hành, luôn lợi dụng những kẽ hở trong quy định
của nhà trường để trốn học.
Mục tiêu của chương
trình thí điểm này là thay đổi tình trạng học viên bỏ lớp, tăng tỷ lệ đến lớp,
đồng thời nâng cao ý thức của học viên (ý tưởng này chính là nếu bạn không đến
trường, bạn sẽ không thể tích lũy được kiến thức). Nhằm khuyến khích nâng cao
tỷ lệ học viên đến lớp, những giáo viên có số lượng học viên hiện diện trong
lớp đạt 80% trở lên sẽ được nhận thưởng tương ứng với 12% tổng mức lương hàng
năm của họ.
.
Cần lưu ý rằng
trường Cộng đồng áp dụng động lực khuyến khích này chỉ như một cách nhằm hoàn
thiện chương trình thử nghiệm của mình. Các giáo viên không hề đề nghị được
thưởng tiền, và vấn đề tỷ lệ học viên tham gia lớp học của trường cũng không phải
vấn đề nghiêm trọng. Tuy nhiên, sau vài năm thực hiện chương trình, kết quả cho
thấy tỷ lệ hoàn thành khóa học đã tăng từ 51% lên 72%. Chương trình thử nghiệm
của trường dường như đã đạt được thành tựu đáng ghi nhận.
.
Nhưng một cuộc điều
tra kỹ hơn đã chỉ ra rằng chương trình này thật sự không hiệu quả như các kết
quả khả quan ban đầu. Tuy tỷ lệ hoàn thành khóa học tăng, tỷ lệ tham
gia lớp học của học viên không giảm, nhưng tỷ lệ không qua được các kỳ thi
của học viên đã giảm từ 59% xuống mức 58,62%. Điều này có nghĩa là dù số học
viên hiện diện ở các lớp học tăng lên nhưng thói quen đến lớp vẫn không thay
đổi gì hơn so với trước khi thực hiện chương trình thử nghiệm. Tuy vậy, phát
hiện gây ngạc nhiên nhất chính là không hiểu vì lý do gì, điểm tích lũy trung
bình (GPA) của học viên đã giảm một cách đáng kể từ 2,71 xuống còn 2,18. Sự sụt
giảm của điểm tích lũy trung bình đã đưa đến một kết luận đáng lo lắng: học
viên không thật sự chăm lo học hành.
.
Khi các nhà nghiên
cứu của Viện W.E. Upjohn xem xét những con số này và phỏng vấn ban quản lý cũng
như tập thể giáo viên, họ đã phát hiện một điều khá thú vị. Phân tích của nhóm
nghiên cứu cho thấy có sự thay đổi mức độ tập trung của các giáo viên. Khi kế
hoạch thử nghiệm được công bố, để nhận được số tiền thưởng hấp dẫn, các giáo
viên đã bắt đầu tập trung mọi nỗ lực để làm sao lôi kéo được những học viên
thường trốn học đến lớp. Thay vì cố gắng giúp sinh viên phát huy trọn vẹn năng
lực thật sự của mình thì các giáo viên đã đi chệch hướng.
.
Thay vì tập trung
vào chuyên môn giảng dạy, họ bắt đầu quan tâm đến một mục tiêu khác hấp dẫn
hơn, đó là tiền thưởng. Và để lôi kéo các sinh viên đến lớp, họ tổ chức những
“hoạt động ngoại khóa và hội hè trong lớp học”. Chắc hẳn đấy hoàn toàn không
phải là điều họ từng nghĩ đến khi chọn theo nghề giáo.
Rõ ràng là các giáo
viên trường Cộng đồng không hề từ bỏ nguyên tắc hay cố ý hạ thấp chuẩn mực của
mình. Hành động của họ chẳng qua là do chịu sự điều khiển của trung tâm khuếch
tán hưng phấn. Trước khi nhận ra mọi việc thì chúng ta đã đi quá xa con đường
được vạch ra trong kế hoạch ban đầu.
.
Vậy bằng cách nào
trung tâm khuếch tán hưng phấn nắm quyền điều khiển chúng ta? Anton Souvorov,
một nhà kinh tế ở Đại học Toulouse, đã rút ra kết luận dựa vào một mô hình phân
tích toán học phức tạp rằng phần thưởng có thể tạo cảm giác bị cuốn hút. Phản
ứng của chúng ta trước một món tiền thưởng không những giống phản ứng với các
chất kích thích như cocain, mà còn khiến chúng ta bị thôi thúc phải đạt được phần
thưởng đó. Các giáo viên trường Cộng đồng đã có hành vi tương tự như những kẻ
nghiện tìm cách đạt đến khoái cảm cao hơn, dĩ nhiên trong trường hợp này mức độ
đã được giảm đi rất nhiều: họ bị món tiền thưởng thu hút và rồi họ thay đổi một
cách vô thức những chuẩn mực, mục tiêu và tư cách của chính họ.
Các nhà tâm lý học
thần kinh đã chỉ ra rằng những hoạt động bị các hóa chất gây nghiện chi phối và
những hoạt động được đền bù bằng tiền bạc đều do trung tâm khuếch tán hưng phấn
kiểm soát. Bởi vì những động lực khuyến khích ở phương diện tiền bạc tạo ra rất
nhiều cảm hứng cho chúng ta nên chúng cũng dễ dàng xô lệch suy nghĩ của chúng
ta. Ở trường Cộng đồng, động lực khuyến khích mang tính duy lý ban đầu đã kéo
theo những hành xử sai lệch và tạo ra những kết quả phản tác dụng. Chậm nhưng
chắc chắn, trung tâm khuếch tán hưng phấn đã chế ngự và giành quyền kiểm soát
của trung tâm khuếch tán lòng vị tha.