Mệt mỏi sau nhiều ngày lang thang tìm việc, người đàn ông thất
nghiệp cảm thấy vô cùng chán nản và cùng quẫn. Thế rồi, vào một buổi chiều n,
may mắn đã mỉm cười với ông khi ông vượt qua được cuộc phỏng vấn tuyển nhân
viên cho một công ty vệ sinh lớn. Khi kết thúc cuộc chuyện trò, vị giám đốc
nhân sự bảo ông:
– Anh sẽ được thuê với tiền công 5, 35 đô một giờ. Hãy cho tôi địa
chỉ e-mail của anh để chúng ta có thể dễ dàng làm việc với nhau. Hệ thống của
chúng tôi sẽ tự động gửi cho anh mọi thông báo trong ngày cũng như chỉ cho anh
biết nơi nộp bản báo cáo đầu tiên của mình.
Vô cùng bối rối, người đàn ông nói rằng ông ta rất nghèo nên không
có nổi một cái máy vi tính và cũng không có cả địa chỉ e-mail.
Lúc đầu, vị giám đốc ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó, ông lạnh lùng
nói:
– Anh phải hiểu rằng với một công ty kỹ thuật cao như chúng tôi,
việc một nhân viên không có địa chỉ e-mail là chuyện không thể chấp nhận được.
Rất tiếc… Chào anh nhé.
Choáng váng, người đàn ông quay bước bỏ đi. Chỉ còn 10 đô trong túi
và không biết đi về đâu. Ông lang thang đến một khu chợ và thấy một quầy bán cà
chua với những trái chín đỏ mọng. Sau khi mua hết những trái cà chua ấy, ông
mang đến một nơi đông đúc ngay khu phố trung tâm rồi bày bán. Chưa đầy 2 tiếng
đồng hồ, ông đã bán hết tất cả cà chua và kiếm được gấp đôi số vốn bỏ ra. Quá
hứng khởi với kết quả đạt được, ông lặp lại quá trình trên nhiều lần cho đến
khi không còn sức để đi bộ nữa. Ngày hôm ấy, ông kiếm được 100 đô và trở về nhà
với một túi thức ăn thơm ngon cho gia đình.
Từ hôm đó, ông bắt đầu kinh doanh cà chua.
Ngày nào cũng vậy, ông dậy từ lúc trời còn chưa sáng để đi lấy mối
hàng và chở đến bán tại một khu trung tâm đông đúc nào đó. Ông làm việc hăng
say đến mức kéo dài nó vào cả ban đêm. Chẳng mấy chốc, lợi nhuận đã được nhân
lên một cách nhanh chóng.
Trong tuần lễ thứ hai, ông mua được một chiếc xe kéo giúp công việc
vận chuyển cà chua đỡ vất vả hơn. Rồi một tháng sau, ông bán xe kéo đi để mua
một xe tải nhỏ. Đến cuối năm, ông làm chủ ba chiếc xe tải cũ. Hai người con trai
lớn phụ ông buôn bán, vợ ông phụ mua cà chua, còn cô con gái quyết định học lớp
kê toán ban đêm ở một trường đại học cộng đồng để kiểm tra sổ sách giúp ông.
Cuối năm thứ hai, ông có một đội xe tải mới đẹp và tuyển thêm 5
nhân công từ những người thất nghiệp – tất cả đều bán cà chua. Mặc dù đã có thể
tận hưởng một cuộc sống an nhàn, nhưng ông vẫn tiếp tục làm việc một cách chăm
chỉ.
Thời gian dần trôi qua. Cuối năm thứ năm, ông làm chủ một công ty
lớn chuyên sản xuất và kinh doanh cà chua. Công ty của ông đã tạo việc làm cho
hàng trăm người thất nghiệp và vô gia cư. Lợi nhuận của công ty – theo báo cáo
của con gái ông – đã vượt qua con số một triệu đô-la.
Để bảo đảm cho sự phát triển lâu bền trong tương lai, ông quyết
định mua bảo hiểm nhân thọ.
Tham khảo lời khuyên của nhân viên tư vấn, ông ký một họp đồng bảo
hiểm phù hợp với hoàn cảnh của mình. Theo đúng thủ tục, cô nhân viên xin ông
địa chỉ e-mail để gửi những giấy tờ cần thiết một cách nhanh chóng. Và khi nghe
câu trả lời từ ông rằng, ông không có thời gian để mò mẫm máy tính, cũng chẳng
có một địa chỉ e-mail nào cả, cô nhân viên tư vấn rất ngạc nhiên:
– Sao, ông không có địa chỉ e-mail nào à? Thậm chí ông còn không
biết đến Internet? Nếu ông có tất cả những thứ này vào 5 năm về trước, tôi nghĩ
chắc chắn công việc kinh doanh của ông còn phát đạt hơn lúc này rất nhiều!
– Không! – Ông mỉm cười. – Nếu tôi có e-mail 5 năm về trước, tôi đã
suốt đời là một công nhân vệ sinh với tiền lương 5,35 đô một giờ rồi!
* Cơ hội thường đến dưới tấm áo của
những điều không may hoặc trong dáng vẻ một thất bại tạm thời