Học vấn và tri thức
thoạt nhìn vào ngỡ là giống nhau, nhưng nội hàm của hai từ này lại hết sức khác
biệt, thậm chí ở một vài phương diện nào đó còn trái ngược nhau. Vậy nên người
xưa nói: "Kẻ dại cầu tri thức, cao nhân ngộ học vấn"...
"Tri thức là
những hiểu biết và kinh nghiệm có được nhờ học tập và trong thực tiễn".
Xét về mặt chữ nghĩa, tri thức gồm chữ Tri nghĩa là biết, và chữ Thức nghĩa là
hiểu, hiểu ra.
Như vậy tất cả những
gì chúng ta biết được trong thực tiễn cuộc sống và thông qua học tập, tích lũy
kinh nghiệm đều là tri thức.
Thế nên, ai nấy đều
trang bị cho mình những tri thức mà bản thân cho là hữu dụng, có thể giúp mình
có chỗ đứng trong xã hội, hoặc giúp mình thành công trong sự nghiệp, cuộc sống,
và cả trong các mối quan hệ tình cảm.
Nhưng thế giới đang
có những thay đổi to lớn, những sự việc, hiện tượng, tri thức mới liên tiếp
xuất hiện, nhất là việc bùng nổ thông tin Internet khiến con người bị thông tin
nhấn chìm. Càng truy cầu tri thức thì lại càng thấy mệt mỏi. Người xưa cũng nói
"Biển học vô bờ", thế nên truy cầu tri thức thái quá thì dễ bị
"chết chìm" trong biển vô bờ này.
Chúng ta cũng thường
coi "học vấn" là từ đồng nghĩa với "tri thức". đa số đồng ý
rằng: "Học vấn là tri thức có được qua học tập", coi học vấn là một
phần tạo nên tri thức. Tuy nhiên, "học vấn" còn có 2 nghĩa mà
"tri thức" không có:
• Học vấn còn có
nghĩa "học" và "vấn", tức là học và hỏi - trong tiếng Việt
chúng ta có từ "học hỏi".
• Học vấn còn có
nghĩa là "đạo lý", tức là chân lý, quy luật của sự việc. Ví dụ trong
"Hồng lâu mộng" của Tào Tuyết Cần đời Thanh có viết: "Thế sự
động, minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương", nghĩa là:
"Việc đời sâu rộng, minh tỏ được đều là học vấn; nhân tình thế thái thông
tỏ tức là văn chương".
•
Như vậy có thể thấy,
học vấn với nét nghĩa đạo lý thì quả là quá mênh mông và thâm sâu.
Một lần có người hỏi
Vương Dương Minh - bậc Đại Nho đời Minh, rằng: “Đọc sách không nhớ thì thế
nào?”
Vương Dương Minh trả
lời rằng: “Chỉ cần hiểu, cần gì nhớ? Cần hiểu được đã là ý nghĩa thứ yếu rồi,
chỉ cần hiểu rõ bản thân mình mới là trọng yếu nhất.
Nếu đọc sách cứ phải
nhớ, thì không hiểu được. Nếu đọc sách cứ phải hiểu, thì sẽ không hiểu rõ bản
thân mình”.
Vương Dương Minh cho
rằng, người thường đọc sách chỉ là nhớ những lời trong sách, đây là đang học
tri thức. Vì đó chỉ là chúng ta nhớ được những lời trong sách, nhưng cái ‘tri
thức’ này có ảnh hưởng, có hiệu quả thế nào trong cuộc đời chúng ta, thì điều
này rất khó nói, thậm chí có một số điều còn có hại.
"Hiểu rõ bản
thân mình mới là trọng yếu nhất", đó là chúng ta từ nội tâm phát hiện ra
những đạo lý trong sách, nội tâm chúng ta ấn chứng những đạo lý ấy. Đây chính
là đọc sách để chiếu sáng tâm mình. Như thế thì đắc được mới là "học
vấn" chân chính, chứ không dừng lại ở "tri thức".
Thế nên, tri thức là
vật chết, còn học vấn lại là thứ mà chúng ta đắc được, ấn chứng trong lòng, đắc
được thể ngộ. Bởi thế khác biệt lớn nhất giữa "học vấn" và "tri
thức" chính là trong nội tâm chúng ta có ấn chứng không, có thể ngộ không.
Thực tế đã cho thấy,
một số người hiểu rõ rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế, đọc rất nhiều sách,
nhưng hễ làm việc thì lại chẳng theo đạo lý. Vì những đạo lý này trong tâm của
họ chỉ là tri thức.
Ông tổ thứ 6 của
Thiền Tông là Huệ Năng, vốn mồ côi cha từ nhỏ, hai mẹ con phải đến vùng miền
nam còn hoang sơ sống bằng nghề kiếm củi. Cả đời không được học hành, nhưng có
lần nghe một vị khách đọc Kinh Kim Cương mà trong lòng bỗng nảy sinh giác ngộ.
Sau Huệ Năng được Ngũ tổ Hoằng Nhẫn truyền y bát và tâm ấn, ông đã đi về phương
Nam ở cùng phường thợ săn để lánh nạn, tránh những người đố kỵ, tham lam danh
vọng quyền thế hãm hại.
Sau 15 năm mai danh
ẩn tích trong rừng sâu theo lời dặn của sư phụ, Lục tổ Huệ Năng xuất sơn thuyết
Pháp, các đại sư, đại hòa thượng, quan lại, sĩ phu, giới học giả tìm đến nghe
ông thuyết Pháp nườm nượp. Có hòa thượng cả đời chuyên nghiên cứu Kinh Kim
Cương, nghe người ta ca ngợi học vấn của Lục tổ Huệ Năng thì không phục và nói:
"Tôi cả đời nghiên cứu kinh Kim Cương mà vẫn còn nhiều chỗ chưa hiểu thấu
đáo, để tôi đến vạch mặt trò bịp bợm của ông ta".
Vị hòa thượng già
này gánh một gánh Kinh Kim Cương (xưa viết trên thẻ trúc nên số lượng rất lớn)
rồi tìm đến Huệ Năng hỏi, đại ý, trong Kinh Kim Cương, tại sao chương này viết
thế này, mà chương kia lại viết với ý nghĩa ngược lại. Lục tổ Huệ Năng nói:
"Xin ngài hãy đọc hai chỗ đó cho tôi nghe, tôi chưa đọc Kinh Kim Cương bao
giờ, và cũng chưa từng học chữ".
Vị hòa thượng kia
đọc ra, Huệ Năng trả lời rành mạch, giải nghĩa ý nghĩa sâu xa sau ngữ nghĩa bề
mặt. Hòa thượng già liền sụp xuống lạy Lục tổ, xin bái ông làm sư phụ.
Lão Tử nói: “Vi học
nhật ích, vi Đạo nhật tổn” (học tập thì ngày một tăng thêm, tu Đạo thì ngày một
giảm đi). Học tập, tức là học tri thức, đương nhiên là càng học càng tăng
nhiều. Tuy nhiên việc tu Đạo là thể ngộ học vấn, tất nhiên sẽ càng ngày càng
giảm những truy cầu danh lợi chốn thế gian đi, giảm truy cầu tri thức và quan
niệm cố hữu ngăn cản chúng ta đến với học vấn lớn, đến với Đại Đạo.
ST