BÓI KIỀU ĐẦU XUÂN
Bói Kiều trong những ngày
đầu năm mới là hình thức sinh hoạt văn hóa độc đáo trong dân gian Việt
Nam.
Truyện Kiều là cuốn sách của cuộc đời, là
ghi chép của tâm trạng.
Truyện
Kiều gần như bao hàm
hết mọi cảnh ngộ của con người trong cuộc đời này, với nhiều mối quan hệ từ
trong gia đình (cha con, anh chị em, chồng vợ…), đến ngoài xã hội (vua - tôi,
ông bà chủ - kẻ ăn người ở, kẻ mua - người bán, quan lại - người dân…).
Truyện
Kiều cũng hiện diện
đủ loại người: giai nhân, tài tử, binh lính, sai nha, thầy tu, khách làng chơi,
gái điếm…
Hơn thế, mọi cảm xúc
của con người đều được Nguyễn Du đặc tả kỹ lưỡng, tinh tế như hạnh phúc, khổ
đau, tự hào, nhục nhã, hờn ghen, dối trá, yêu thương, nhung nhớ…
Có thể nói,
đọc Truyện Kiều,
ai cũng có thể tìm thấy ở đó cảnh ngộ của mình, tâm trạng của mình, tình cảm
của mình. Vì thế, người ta mới nảy sinh “bói Kiều” để xem nhân vật đó trong hoàn cảnh đó đã
làm gì, như một cách giải đáp nỗi âu lo, thắc mắc của mình.
Nếu như các hình thức
bói toán khác thường có người đặt quẻ (bằng tiền hay lễ vật), rồi có thầy bói
thông qua một vài tín hiệu (tung đồng xu, coi chân gà, coi chỉ tay, lên đồng,
nhập hồn, nhập cốt…) để nói cho người đến bói biết về sự việc đã xảy ra hay sắp
xảy ra, thì bói Kiều rất
khác.
Việc bói Kiều có khi được thực
hiện chỉ một mình, người bói thành tâm xin câu Kiều và tự giải đáp cho mình, hoặc đa phần
bói Kiều được
thực hiện trong gia đình, người cao tuổi giải đáp cho con cháu trong nhà. Hoặc
cùng lắm là trong phạm vi họ hàng, thầy trò hay người dân trong một làng xã nhỏ
hẹp…
Và tất nhiên, người
giải đáp chẳng bao giờ đòi hỏi lễ vật hay bạc tiền từ người muốn coi bói.
Người giải đáp
bói Kiều phải
là người rất thông làu Truyện
Kiều và có kiến thức uyên bác, trải nghiệm xã hội phong phú.
Có như thế mới có thể lý giải được chiều sâu ý nghĩa của câu Kiều hoặc ít nhất là
phải giải thích được rành rẽ hệ thống ngôn ngữ dày đặc từ Hán Việt và đầy ắp
điển tích, điển cố trong Truyện
Kiều, điều mà không thầy bói thông thường nào làm được.
Hơn nữa, khi bói Kiều, người ta không nhằm để
cầu xin một thế lực thần linh nào đó hỗ trợ mình thăng tiến, vượt qua khó khăn
và bệnh tật hay làm ăn phát đạt mà bói Kiều là
để đi tìm lời giải cho những băn khoăn, những câu hỏi có sẵn trong lòng mình.
Một
cách tìm điểm tựa cho lòng tin
Bản thân tôi từng trải
qua nhiều lần bói Kiều vào
mỗi đêm giao thừa và ba tôi chính là người giải Kiều vì ông rất
mê Kiều và
thuộc cả 3.254 câu thơ trong truyện. Ông thậm chí còn có thể ngâm Kiều rất hay và thuở
nhỏ, tôi đã được ông ru ngủ bằng những câu Kiều ấy.
Năm tôi sẽ thi đại
học, giao thừa ấy tôi xin trúng hai câu: “Thông minh vốn sẵn tính trời/ Pha nghề thi họa đủ mùi ca
ngâm” (Nguyễn Du miêu tả tài sắc Thúy Kiều ở đầu truyện).
Ba tôi giải rằng tôi
vốn được trời cho nhanh nhẹn học đâu biết đấy, giờ chỉ cần “pha nghề thi họa đủ
mùi” nghĩa là cố gắng mở rộng kiến thức, đọc thêm sách thì sẽ thi đâu đậu đó.
Tôi không biết ba tôi có nói cho tôi yên tâm thi cử hay không nhưng lòng tôi
đầy tin tưởng và học hành mê say hơn, tin chắc chiếc vé vào đại học đã có tên mình.
Cũng trong cái Tết đó,
có một bác gái gần 70 tuổi ở trong xóm đến nhờ ba tôi bói Kiều. Bác xin được câu: “Dùng dằng nửa ở nửa về/ Nhạc vàng đâu đã
tiếng nghe gần gần” (Nguyễn Du tả cảnh Thúy Kiều đi tảo mộ,
chuẩn bị về thì gặp Kim Trọng).
Ba tôi hỏi: Có phải bác tính đi đâu xa mà lòng
còn chưa quyết được hay không? Bác khai thật là tính chuyển vào Nam ở với con
gái vì nhà nó neo người, lại mới sinh con nhưng còn vướng ông chồng nhất định
không chịu xa quê.
Năm tôi sắp bảo vệ
tiến sĩ, đã gần 5 tháng mà người phản biện độc lập chưa gửi lại kết quả nhận
xét cho trường, tôi lo lắng vô cùng. Mồng 6 Tết, chúng tôi tụ tập đến chúc Tết
thầy tôi và thầy lại mang Truyện
Kiều ra cho chúng tôi bói.
Anh đồng nghiệp tôi
xin được câu: “Đùng đùng
gió giục mây vần/ Một xe trong cõi hồng trần như bay” (Nguyễn
Du tả chiếc xe hoa của Mã Giám Sinh rước cô dâu Thúy Kiều như dự báo những
chuỗi ngày bão tố trước mắt).
Không ai trong chúng
tôi biết là anh hỏi điều gì nhưng thầy tôi giải là “có khi năm nay em sẽ đi
nước ngoài”. Anh bạn hết hồn vì đúng là khi bói anh có hỏi về việc xin đi
nghiên cứu ngắn hạn ở nước ngoài và giữa năm ấy anh đi thật.
Còn tôi thì xin được
câu: “Dù khi gió kép mưa
đơn/ Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì” (Lời Sở Khanh hứa sẽ mang
Thúy Kiều ra khỏi lầu xanh). Thầy không hề biết tôi hỏi về luận án, thầy giải
là
“Thi Gia cứ yên tâm, làm gì cũng sẽ có người hỗ trợ em và mọi việc em mong
đều thuận lợi”. Và năm ấy tất cả những thứ tôi mong chờ đều được hanh thông
thật.
Cho đến bây giờ, dù xa
quê hương đã hơn 20 năm, không còn mấy khi về quê ăn Tết để xin ba bói cho một
quẻ Kiều nữa nhưng tôi vẫn còn giữ thói quen tìm đến Truyện Kiều của cụ
Nguyễn Du khi lòng có những băn khoăn cần chỉ dẫn, không chỉ vào dịp Tết mà vào
bất cứ thời gian nào trong năm.
Tôi học cách giải Kiều
của ba tôi và thầy tôi, rời xa nghĩa văn bản, rời xa cuộc đời 15 năm lưu lạc và
bất trắc của Kiều, tự chọn cho mình cách hiểu đầy niềm tin về những điều lành
sẽ tới.
Mới hôm qua đây thôi,
trước những lo âu mất ăn mất ngủ về bệnh tình của mẹ cha, tôi lại tìm đến với
Kiều và gặp câu thơ sum họp: “Một
cây cù mộc, đầy sân quế hòe”.
La
Mai Thi Gia
Nguồn: Bản tin Đại học
quốc gia, số 214-215, Xuân 2024.