Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhà thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2025

Câu chuyện vui bài thơ “Tràng giang” và 2 nhà thơ Huy Cận và Lưu Trọng Lư

 

CÂU CHUYỆN VUI BÀI THƠ “TRÀNG GIANG” VÀ 2 NHÀ THƠ HUY CẬN VÀ LƯU TRỌNG LƯ 

Huy Cận là thằng cha nào mà làm bài thơ hay thế?

Khi Huy Cận vừa làm xong bài thơ Tràng giang, ông gửi cho Xuân Diệu xem trước. Xuân Diệu vội vàng chép tay, rồi gửi theo đường bưu điện cho Thế Lữ. Đọc xong, Thế Lữ khen hay và hỏi: "Huy Cận là tay nào mà làm thơ hay thế!". Xuân Diệu bảo: "Huy Cận là bạn tôi". Thế Lữ lại hỏi: "Là bạn sao không đưa thẳng cho tôi mà lại gửi thư?". Xuân Diệu đáp: "Tôi muốn gửi thế để kiểm tra xem thử thơ có hay thật không?.

Mấy ngày sau, Huy Cận ra Hà Nội, Xuân Diệu đưa ông đến báo Ngày Nay giới thiệu với Ban biên tập. Đó là lần đầu tiên Huy Cận tiếp xúc với giới văn chương, báo chí. Từ đó, họ rất quý ông, đăng thơ ông đều đặn trên báo Ngày Nay.

Tuần ấy, báo đăng bài Tràng giang của Huy Cận. Ngay ngày hôm sau, mới 6 giờ sáng, Lưu Trọng Lư đã đến đập cửa Huy Cận tại số nhà 40 Hàng Than (lúc ấy Lưu Trọng Lư ở dưới nhà, Huy Cận và Xuân Diệu ở trên gác), mà rằng:

"Trời, Tràng giang hay quá Cận ơi! Hôm nay cụ Ngô Tất Tố hỏi tôi: "Huy Cận là thằng cha nào mà làm bài thơ hay thế? Bài thơ này hồn thơ Đường mà hay hơn thơ Đường”...mình phải khao cậu mới được.

Thế là hai nhà thơ đến hiệu phở Nghi Xuân (ở Hàng Quạt) nổi tiếng. Lưu Trọng Lư chiêu đãi Huy Cận nhưng lại quên mang tiền vì ông nổi tiếng là người lơ đãng. Rốt cuộc, Huy Cận lại mời phở Lưu Trọng Lư.

---------

Tràng giang

Huy Cận

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,

Con thuyền xuôi mái nước song song.

Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;

Củi một cành khô lạc mấy dòng.

 

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,

Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.

Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;

Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

 

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;

Mênh mông không một chuyến đò ngang.

Không cầu gợi chút niềm thân mật,

Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

 

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,

Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.

Lòng quê dợn dợn vời con nước,

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Nguồn:

. Huy Cận, Lửa thiêng, NXB Đời nay, 1940

. SGK Văn học 11 (tập 1), NXB Giáo dục, 2005

------

Nhà thơ Huy Cận (1919-2005) tên thật là Cù Huy Cận sinh ngày 31 tháng 5 năm 1919 trong một gia đình nhà nho nghèo tại làng Ân Phú, huyện Hương Sơn, sau đó thuộc huyện Đức Thọ (nay là xã Ân Phú, huyện Vũ Quang), tỉnh Hà Tĩnh.

 

Thứ Năm, 23 tháng 1, 2025

Chuyện tình Lưu Trọng Lư và Bài thơ Một Mùa Đông

 

CHUYỆN TÌNH LƯU TRỌNG LƯ VÀ BÀI THƠ MỘT MÙA ĐÔNG

Chuyện tình Lưu Trọng Lư và bà Cúc ngắn ngủi như một mùa đông, nhưng đẹp, và đặc biệt là nhờ đó mà để lại cho đời 1 bài thơ bất hủ. Cũng bởi vì tình dang dở nên ai cũng thấy nó đẹp. Có lẽ bởi chính cái sự “dang dở” ấy giữa thi sĩ họ Lưu và mỹ nhân Phùng Thị Cúc, mà hậu thế mới được tận hưởng câu chuyện tình bằng thơ vừa mơ mộng, vừa vời vợi buồn đến tan nát lòng nhau.

Bài thơ Một Mùa Đông gồm có 4 trường đoạn, đã đi vào nhạc của các nhạc sĩ Phạm Đình Chương, với những lời nhạc quen thuộc: Đôi mắt em lặng buồn nhìn thôi mà chẳng nói… Ca khúc nổi tiếng nhất được phổ từ bài thơ này là Mắt Buồn của nhạc sĩ Phạm Đình Chương,

Hãy xếp lại muôn vàn ân ái
Đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau,
Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.
Hãy như chiếc sao băng băng mãi cu
Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.

Trích Bài thơ Một mùa Đông

Tác giả Lưu Trọng Lư

Nhân vật chính trong bài thơ Một Mùa Đông là Điềm Phùng Thị, có tên thật là Phùng Thị Cúc. Bà là nhà điêu khắc nổi tiếng trên thế giới, được bầu là Viện sĩ Thông tấn Viện Hàn lâm khoa học, văn học và nghệ thuật châu Âu. Bà được đưa vào danh sách những tài năng lớn của nghệ thuật thế kỷ 20 trong từ điển Larousse.

Phùng Thị Cúc sinh mồ côi mẹ từ lúc 3 tuổi, bà theo cha sống ở Tây Nguyên. 6 tuổi đã theo cha sống khắp các tỉnh vùng cao nguyên trung phần ròng rã 9 năm, rồi mới về Huế học Trường Đồng Khánh

Mãi đến ngoài 40 tuổi, bà mới đến với nghệ thuật điêu khắc. Vào năm 46 tuổi, bà có cuộc triển lãm đầu tiên và được công chúng Pháp chào đón nồng hậu. 36 tác phẩm điêu khắc của bà được đặt khắp lãnh thổ nước Pháp. Tên tuổi của Điềm Phùng Thị đã nổi danh khắp châu Âu. Những năm cuối đời bà quay về sống ở quê hương và đã mất ở Huế năm 2002.


nhacxua.vn

Ca khúc nổi tiếng nhất được phổ từ bài thơ này là Mắt Buồn của nhạc sĩ Phạm Đình Chương, 

 


 

 

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

Nguyễn Trọng Tạo: “Không cần phải yêu đến 500 phụ nữ”

 

NGUYỄN TRỌNG TẠO: “KHÔNG CẦN PHẢI YÊU ĐẾN 500 PHỤ NỮ”

Nguyễn Trọng Tạo vừa là nhà thơ, vừa là nhạc sỹ, vừa là họa sỹ. Vậy có thể nói anh yêu nhiều gấp ba lần các nghệ sỹ khác không?

- Tôi nghĩ ĐA TÌNH hay YÊU, ai cũng thế cả thôi. Đâu phải là văn nghệ sĩ mới đa tình. Các nhà khoa học mà không đa tình hay sao? Chỉ khác nhau là có những công việc phải ngồi một chỗ, phải thu mình lại và có những công việc phải đi nhiều, phải trải mình hơn.

Giới văn nghệ sỹ là giới hoạt động thiên về cảm xúc tâm hồn, trái tim thường nhạy cảm nên dễ bị xúc động mạnh, xúc động nhanh, nhìn cái tốt cũng nhanh và nhìn cái xấu cũng nhanh. Đó là sự nhạy cảm.

Chứ còn yêu thì biết ai yêu nhiều hơn ai, không thể so sánh được. Người yêu nhiều chưa hẳn đã là yêu mạnh mẽ, có người yêu rất ít nhưng lại yêu hết mình, xả thân theo đúng nghĩa của tình yêu.

Cũng như tác phẩm, có người viết ít thì để lại, còn có người viết nhiều thì chẳng ai nhớ đến. Chỉ có điều văn nghệ sỹ thì thường có công chúng, có fan của họ. Nếu người ta yêu văn chương, nghệ thuật của anh… thì người ta cũng có cảm tình với anh.

Đấy là cơ sở để người ta có thể yêu người nghệ sĩ. Nếu có một ngọn lửa tình được thắp lên, thì tình yêu đó chắc chắn sẽ tỏa sáng nhanh và mạnh hơn.

- Vậy nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo có phải là người yêu nhiều không?

- Với tôi thì trời cho gì thì tôi được nấy thôi. Mà trời đã cho thì mấy ai từ chối?

Không cần phải yêu đến 500 người

Để viết về một người nào đó, chắc chắn nhà thơ phải có tình cảm với họ thì mới có thể xúc cảm thành thơ.

Nguyễn Trọng Tạo đã làm cả nghìn bài thơ, cứ cho rằng một nửa số đó là thơ tình thì đồng nghĩa với việc anh đã từng có cảm tình với ít nhất 500 người phụ nữ?

- Để có 500 bài thơ tình không cần 500 người tình. Nhà thơ Nêruda đã từng viết 100 bài thơ tình để tặng cho một người mình yêu. Tôi có lần thực sự xúc động khi được một "đối tượng" nhận xét: Nhiều người đã tặng thơ cho em, nhưng chỉ có bài của anh là tặng em thật. 

- Những người đàn bà trong thơ anh có nguyên mẫu ngoài cuộc sống không?

- Nói chung tất cả đều có thật và tất cả cũng đều là tưởng tượng. Những ám ảnh về đàn bà là những ám ảnh cụ thể nhưng khi vào thơ thì trở nên xa hơn, hư ảo hơn, lung linh hơn và đẹp hơn.

Nhưng những người đàn bà được tôi lấy làm nguyên mẫu, dù đã có sự tưởng tượng rất nhiều, nhưng họ vẫn luôn nhận ra hình ảnh của mình trong thơ tôi. Và cũng có cả những sự ngộ nhận đáng tiếc.

- Bài thơ viết về đàn bà mà anh thích nhất?

- Tôi vừa có một chùm thơ tình viết cho một người, và đây là mấy câu trong bài

Mây Trắng:

"Em nguyên thủy duỗi dài trên mây xốp

Trắng trong ơi, chìm tận đáy Tây Hồ

Anh ngụp lặn đáy sâu vớt mùa thu chết đuối

Mùa thu mỉm cười trong mắt em ngủ mơ".

ST