Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Câu chuyện đêm Giáng sinh

Câu chuyện đêm Giáng sinh cảm động.......!!!


Như thường lệ,mỗi mùa Giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng - một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức.


"Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

(Internet)



Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Tình ái là cái chi chi


Hỡi thế gian, tình ái là cái chi chi

Sao mọi người lại đổi thay bởi nó 

Khi chưa yêu, nhãn quan ta nhìn mọi thứ thật rõ ràng. Cái gì cũng có nguyên nhân và kết quả. Vấn đề nào cũng tìm ra phương án chỉnh chu. Khó khăn nào cũng bình thản đối mặt.

Khi yêu rồi, đôi mắt ta cứ ngô ngố thế nào. Mới có tí hiểu lầm, con tim đã lồng lộn. Mới đợi chờ có vài giây, ta cứ ngỡ thời gian trôi đi triệu kiếp. Mới có chút giận hờn, ta đã tưởng đất trời đang sụp dưới chân.
Khi chưa gặp được người ta yêu thương, đêm nằm bên cạnh mẹ, tỉ tê tâm sự rằng con yêu mẹ nhất trên đời, sau này con sẽ chẳng lấy chồng đâu, sẽ ở vậy chăm sóc mẹ khi về già...
Bị tiếng sét ái tình đánh sượt qua vai, đêm nằm ôm điện thoại, tỉ tê tâm sự chuyện trên trời dưới đất, nào là em yêu anh nhất trên đời, nào là anh là cuộc sống của đời em, nào là tay ải tay ai với chân ẻm chân em...
Khoảnh khắc ta cất tiếng khóc chào đời, quanh ta là gia đình, là huyết thống ruột rà, là máu mủ tương lân. Họ mớm ta ăn, họ dìu ta bước, họ hướng dẫn ta đi và họ mở ra cho ta một chân trời đầy màu sắc...
Khoảnh khắc gặp gỡ người lạ mặt, ta đờ đẫn như trúng gió độc, ta mất vui khi chẳng có bóng hình ai. Lỡ có chia ly vì duyên kia chưa đủ, ta thề sống thề chết, ta quên ân dưỡng dục cù lao, ta đắm mình trong tơ tưởng hão huyền...



Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

Đàn ông được nhiều bài học giá trị từ hôn nhân

Trong một ấn phẩm trên tạp chí Labour Economics, hai nhà kinh tế học De Linde Leonard và Stanley cho rằng hôn nhân giống như một loại hình giáo dục đại học dạy về cảm xúc. Hôn nhân sẽ khiến cho người đàn ông lựa chọn cuộc sống ổn định hơn và dành nhiều thời gian tập trung cho sự nghiệp hơn.
Đồng thời, hôn nhân cũng dạy cho người đàn ông nhiều bài học giá trị, đặc biệt là bài học về tiền bạc. Việc có con giúp đàn ông nhận thức rõ được trách nhiệm của mình đối với gia đình và trở thành trụ cột cho con cái.
Ngoài ra, nghiên cứu này cũng đưa ra bằng chứng cho thấy: Những người đàn ông mạnh mẽ và táo bạo thường có tỷ lệ kết hôn sớm hơn; những nhân viên xuất sắc thường có một gia đình hạnh phúc và bền vững.
“Mối quan hệ giữa công việc và hạnh phúc gia đình là một khái niệm trừu tượng và chúng tôi không thể đong đếm bằng những con số thống kê. Nhưng có một điều chắc chắn rằng chúng ta học hỏi được từ những vấp ngã, lựa chọn tha thứ và lãng quên lỗi lầm để cuộc sống tốt đẹp hơn” – nhóm nghiên cứu chia sẻ.
Tất nhiên, cuộc sống vốn không đơn giản và mọi thứ đều cần phải đấu tranh mới có được. Tình yêu, hạnh phúc hay thành công luôn có vị mặn của mồ hôi và nước mắt. Vì thế, sẽ chẳng có công thức nào đảm bảo chắc chắn cho sự nghiệp của bạn trừ nỗ lực của chính bạn. Nhưng ít nhất, hãy cố gắng có một tình yêu đẹp và một cuộc hôn nhân hạnh phúc!

Theo Trí thức trẻ

Lão nông 3 lần đầu thai và ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống

Lão nông 3 lần đầu thai và ý nghĩa sâu sắc về cuộc sống cho con người thế gian

Số phận con người có thể thay đổi nếu họ sống dựa vào chữ Tâm, câu chuyện dưới đây là bài học sâu sắc đáng suy ngẫm để bất kỳ ai cũng có thể rút kinh nghiệm để giúp bản thân thụ hưởng lạc phúc.

Ngày xưa có một vùng quê nghèo nàn bị hạn hán đến nỗi nhiều người phải tha hương tìm kế sinh nhai. Trong số đó có lão Vương, người gia nhập đoàn lữ hành với tài sản duy nhất là một bao tải khoai.

Trên đường lão Vương gặp một người cha có đứa con nhỏ, nhìn họ rất mệt mỏi đang đói lả. Người cha vác trên vai một chiếc túi nặng trĩu. Ông tới gần rụt rè xin lão Vương một hai củ khoai cho con trai mình ăn cầm hơi, nhưng lão Vương từ chối.
Người đàn ông thấy vậy bèn đề nghi: “Vậy xin ông hãy bán bao tải khoai này cho cha con tôi nhé? Tôi có rất nhiều tiền”. Nói rồi ông mở chiếc bao nặng trĩu trên vai, lộ ra rất nhiều thỏi bạc trắng xóa.

Lão Vương từ lúc sinh ra đã nghèo khổ, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc đến vậy, nên lập tức gật đầu đồng ý bán khoai. Sợ rằng lão Vương sẽ thay đổi ý định, người cha vội vàng cầm ngay lấy túi khoai và cùng con trai lên đường.

Một lát sau lão Vương bắt đầu thấy đói hoa cả mắt, chân tay run lẩy bẩy, và dần dần thấy hối tiếc vì quyết định dại dột của mình. Nhìn thấy hai cha con nhà đó ngồi bên vệ đường bóc khoai ăn, lão Vương vội tới nói muốn đổi tiền lại lấy khoai. Tuy nhiên họ lắc đầu từ chối. Thật không may cho lão Vương, cuối cùng phải chết đói.

Xuống dưới âm phủ, lão Vương gặp Diêm vương. Diêm vương nói :
“Ta đã ban cho ngươi cơ hội kiếm nhiều tiền, nhưng không ngờ ngươi lại tự nhận cái chết thảm như thế”.

Lão Vương đáp: “Tâu Diêm vương kẻ hèn này cả đời nghèo khổ, vì thế mà mờ mắt khi nhìn thấy bạc”.
Diêm vương nói tiếp: “Thực ra nếu chỉ cần bán đi nửa bao khoai ngươi vẫn có thể sống sót”.

Nay “Ngươi sẽ đầu thai và ta cho ngươi chọn: Lựa chọn thứ 1 ngươi sẽ đầu thai vào gia đình mà có 10.000 kẻ hầu người hạ phục vụ, thứ 2 ngươi sẽ phục vụ 10.000 người khác. Ngươi nghĩ sao?”.
Lão Vương nghe xong đáp vội: “Dạ con xin lựa chọn thứ 1 ạ”.

30 năm sau lão Vương lại xuống địa ngục và kêu rằng mình bị lừa. Nghe xong Diêm vương phán: “Sao lại nói vậy?”.
Lão Vương kêu than: “Con phải đi ăn mày suốt 30 năm !!!”.
Diêm vương mỉm cười đáp:
“Đúng thôi, bởi vì ngươi tham lam và muốn 10.000 người phục vụ hay bố thí cho mình mà”.
Lão Vương vội vàng chắp tay cầu xin: ‘Xin diêm vương hãy cho con một kiếp sống tốt đẹp hơn đi ạ”.

Diêm vương hỏi:
“Bây giờ ngươi lại có 2 lựa chọn: Thứ nhất sẽ sở hữu 1 mảnh đất trù phú, thứ 2 ngươi quản 1 ngọn núi đầy vàng”.
Lão Vương suy nghĩ một lát rồi quyết định chọn gác núi chứa vàng. Khi lão Vương lên đường đầu thai, Diêm vương nhìn theo lắc đầu nói:

“Người này sẽ mãi nghèo bởi do chính bản thân lựa chọn. Nếu chọn mảnh đất trù phú anh ta sẽ tự gầy dựng cơ ngơi cho bản thân và mặc sức thụ hưởng thành quả lao động của mình. Còn chỉ chăm chăm nhắm tới núi vàng cũng chẳng khác gì con chuột sa vào chĩnh gạo đầy ú ụ, rồi sẽ chẳng thể làm gì có ích suốt kiếp đó, thậm chí ngay cả việc ăn hết số gạo trên rồi bằng cách nào mà thoát thân?”.

Câu chuyện trên gửi tới con người một ý nghĩa sâu sắc: Bạn không thể thay đổi số phận bản thân, nhưng nếu sống có Tâm, mọi việc tốt đẹp sẽ đến với bạn, và ngược lại.