Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc đời. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc đời. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2025

Sự lựa chọn ở từng độ tuổi…

 

SỰ LỰA CHỌN Ở TỪNG ĐỘ TUỔI. HIỂU ĐIỀU NÀY, BẠN SẼ NGỘ RA RẤT NHANH

Đời người, mỗi giai đoạn mang một sứ mệnh khác nhau. Sống một kiếp, mỗi chặng đường lại có một mục tiêu riêng.

Ở tuổi đôi mươi, đừng mơ đến sự nhàn nhã của người sáu mươi bảy. Ở tuổi sáu mươi, cũng đừng gồng mình sống như người hai ba mươi.

Làm đúng việc của từng giai đoạn, thì ít sai lầm hơn. Gánh đúng trách nhiệm của từng độ tuổi, thì cuộc đời mới không sống hoài sống phí.

 

Tuổi 20: Đừng so bì, hãy làm tốt chính mình

Tuổi 20 đã không còn là trẻ con. Đây là lúc phải xác định mục tiêu, và học cách kiên trì đến cùng.

Cần học thì tiếp tục học. Cần đi làm thì hãy chuyên tâm với công việc.

Đừng tham vọng viển vông. Đừng lười biếng hay dễ nản. Cứ chăm chỉ, chắc chắn và từng bước mà đi.

 

Tuổi 30: Chăm lo gia đình, bớt xã giao

Hạn chế bàn tiệc, giảm những cuộc tụ hội không cần thiết. Đây là giai đoạn nên tập trung phấn đấu chứ không phải mưu cầu hưởng thụ.

Làm nhiều việc nhà hơn, siêng năng hơn; bạn sẽ thấy gia đình bớt đi nhiều mâu thuẫn.

Tuổi 30, bạn không còn sống cho riêng mình nữa. Bên cạnh trách nhiệm cá nhân, hãy học cách bao dung và nhường nhịn; gia đình vì vậy mà ấm lên.

 

Tuổi 40: Kiên trì và làm phong phú chính mình

Tuổi 40 không còn sung sức như tuổi 30. Cơ thể bước vào trung niên, đôi khi cảm thấy lực bất tòng tâm, đôi khi đau lưng mỏi gối.

Vì gia đình, bạn càng phải biết rèn luyện: rèn thân, rèn ý chí, rèn sức bền.

Giữ cơ thể khỏe mạnh và tâm trí mạnh mẽ, đó là vốn liếng quan trọng nhất của tuổi bốn mươi.

 

Tuổi 50: Xem nhẹ, thuận theo tự nhiên

Thành công hay thất bại của người khác không liên quan đến bạn. Chuyện vụn vặt của thiên hạ không cần bàn luận.

Xem nhẹ những người dễ dàng rời xa bạn. Xem nhẹ những gập ghềnh của cuộc sống.

Con cháu có phúc của con cháu, đừng bận tâm quá nhiều. Được – mất đã có số trời, đừng làm phiền lòng mình.

Tuổi 50 nên để nhịp sống chậm lại, để tâm yên hơn. Đây là quãng tuổi cần học cách lắng đọng và trầm tĩnh.

 

Tuổi 60: Không tranh, thản nhiên trước mọi sự đến – đi

Hãy khoan dung với đời, với người thân và với chính bản thân mình.

Ít lo nghĩ, giữ lòng rộng rãi. Đừng hối hận chuyện đã qua, đừng buồn vì người không đáng. Hãy học cách lạc quan, tận hưởng mỗi ngày còn khỏe mạnh.

 

Tuổi 70: Lạc quan, đối đãi tốt với bản thân

Sức khỏe là ưu tiên hàng đầu. Ăn nhiều rau, ít dầu mỡ; vận động nhẹ nhàng mỗi ngày.

Có thời gian thì nấu món ngon. Có lúc rảnh thì trò chuyện với bạn đời.

Đừng khiến mình căng thẳng hay bận rộn quá mức. Nhẹ nhàng mà sống, khỏe mạnh mà sống; đó là điều quan trọng nhất.

 

Mỗi tuổi một lựa chọn, mỗi năm tháng một cách sống

Đời người chỉ có một lần. Mỗi chặng đường không thể quay lại. Sống trọn vẹn với từng độ tuổi, đó chính là món quà lớn nhất ta có thể tự dành cho mình.

Hãy để điều gì cần đến thì đến, điều gì cần đi thì đi. Đừng cưỡng cầu yêu – ghét, đừng vướng bận ở – rời.

 

Biết quý trọng thời gian, trân trọng người bên cạnh. Cả cuộc đời, hãy cố gắng sống phong phú nhất có thể; bởi cuối cùng, ta sống là để cho chính mình.

 

Tú Uyên 

 

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2025

Đời người vốn chẳng hoàn mỹ, cầu toàn quá sẽ hủy hoại bản thân

 

ĐỜI NGƯỜI VỐN CHẲNG HOÀN MỸ, CẦU TOÀN QUÁ SẼ HỦY HOẠI BẢN THÂN

Nhà hiền triết Plato từng nói: “Thế giới này chính là không hoàn mỹ như vậy. Bạn muốn có được thứ gì đó, thì cũng sẽ mất đi thứ khác tương đương như vậy”. Nếu muốn hủy mất một người, hãy để anh ta theo đuổi sự hoàn mỹ. Người quá chạy theo sự hoàn mỹ thường sống cuộc đời mệt mỏi nhất.

Bởi đời người, trước nay đều không hoàn mỹ.

 

Tôi có một cô bạn tên Ngọc Hoa, chúng tôi chơi thân với nhau từ nhỏ. Cô ấy rất xinh đẹp, lại sở hữu chất giọng ngọt ngào cùng nụ cười có duyên. Thời đại học, cô ấy là hoa khôi có tiếng của trường. Về sau, cô đã chọn quen với một chàng trai giàu có. Cậu ta có rất nhiều tiền, có thể thỏa sức cho cô dùng vào việc chăm sóc sắc đẹp, có thể thỏa mãn cái tâm hư vinh của cô.

Mỗi khi ra đường, cô đều có xe sang đưa đón thật là kiêu hãnh với đời. Nhất là những ngày lễ tết, hoa hồng chất đầy cả xe khiến cô không khỏi choáng ngợp, và cô càng thêm tự phụ về nhan sắc của mình.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đi vào miền nam làm cho một công ty nước ngoài. Công ty rất lớn, thường có khách hàng đến bàn chuyện làm ăn. Những khách hàng đó đều là những đại gia trong giới doanh nghiệp.

Lúc này, Ngọc Hoa chợt nhận thấy người bạn trai giàu có đó của mình so với các ông chủ lớn thành đạt ngoài xã hội thật là khác nhau một trời một vực, không đáng mang ra so sánh.

Bởi quá mê đắm tiền bạc, quá tự phụ về nhan sắc của mình, Ngọc Hoa đã chia tay với bạn trai. Rất mau cô đã quen được bạn trai mới, người này không những có tiền, mà còn rất đẹp trai.

Cô mong có được một tình yêu hoàn mỹ, sau khi kết hôn có nhà cửa rộng rãi, có được những chiếc xe sang. Đương nhiên, cô càng mong có đủ tiền để chăm sóc nhan sắc của mình, suốt đời luôn giữ được dáng vẻ thanh xuân.

 

Hồng trần cuồn cuộn, đời dễ đổi thay, sau khi có con, dường như cô đã già hơn chục tuổi. Điều kinh khủng nhất là chồng cô đã thay lòng đổi dạ. Bởi trước nay anh cảm thấy như mình đang nuôi một “bình hoa di động”, anh đã thấy quá mệt mỏi. Anh rất cần một người vợ chân thành bên cạnh đồng cảm sẻ chia, san sẻ những khó khăn vất vả nhưng Ngọc Hoa chỉ biết chăm chút cho bản thân, suốt ngày chỉ biết vòi tiền.

 

“Hoa đẹp cũng khó tươi thắm được trăm ngày”, thanh xuân của một người rốt cuộc cũng không thể trường tồn mãi với thời gian. Một mối tình cũng khó lãng mạn bền lâu. Khi tình yêu trở về với cuộc sống hiện thực thì Ngọc Hoa ích kỷ, trước giờ chỉ biết tô vẽ cho bản thân dần dần khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, chán ghét, hôn nhân cũng lung lay sắp đổ.

Đương nhiên, vì để níu giữ tình yêu, cô cũng muốn nâng cao khí chất của mình, cố gắng đọc sách, nhưng cô đã bị phiền não vây khốn, không còn lòng dạ nào để đọc sách nữa.

 

Đời người, trước nay đều không hoàn mỹ! Ngoài dung mạo không hoàn mỹ ra, còn có rất nhiều phương diện khác đều không hoàn mỹ. Người quá chạy theo sự hoàn mỹ mới thật là kẻ ngốc!

Kỳ thực, không hoàn mỹ mới là đời người! Nhìn từ một góc độ khác, không hoàn mỹ cũng chính là hoàn mỹ.

 

Dịch Thư, nữ nhà văn Hồng Kông từng nói:

Tôi rất xấu, nhưng tôi rất dịu dàng. Tôi không xinh đẹp, nhưng tôi rất chân thật. Tôi không giàu có, nhưng tôi sống rất vui vẻ. Tôi không được thành công, nhưng tôi rất tự tin vào bản thân. Tôi không đa tình, nhưng tôi rất trân quý tình cảm.

Khi bạn biết sống vì người khác, thật ra bạn đã sống rất hoàn mỹ rồi, còn nếu như “nhìn người khác mà sống”, bạn sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, không có lấy một chút hạnh phúc, rốt cuộc bạn đã đánh mất chính mình.

 

Đời người có một cảnh giới, gọi là “để lại khoảng trống”. Những chỗ không hoàn mỹ đó cũng là một khoảng trống, vậy nên mới có thể “trời cao chim bay lượn, biển rộng cá tung tăng”, mọi thứ bạn muốn có thảy đều ở trong đó cả.

 

 

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

Triết lý cuộc đời không có “nếu như”

 

TRIẾT LÝ CUỘC ĐỜI KHÔNG CÓ “NẾU NHƯ”

Ngày nay, khi biết kết quả công việc không được như mong muốn, nhiều người thường nói "nếu như lúc đó...", trong cuộc đời không có hai chữ "nếu như", chỉ có kết quả và hậu quả.

Tất cả những gì bạn trải qua đều là kết quả từ sự lựa chọn của bạn lúc trước, bất luận là tốt hay xấu, buồn hay vui bạn cũng nên học cách nhìn nhận vấn đề, tìm ra cách khắc phục để sau này không mắc phải những sai lầm như thế nữa.

Những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay đây chính là phúc đức mà chúng ta đã tích từ trước. Mọi thứ trên thế giới đều liên quan chặt chẽ với nhau. Khi chúng ta đến thế giới này, mọi thứ chúng ta đã trải qua là kết quả từ sự tu luyện của chính chúng ta.

Sự lựa chọn nào cũng đều rất quan trọng, đều cần phải suy nghĩ cẩn thận. Bước sai một bước đều rất khó để quay đầu lại, bước sai một bước rất khó có được ngày mai.

Đời người như con thuyền trên sóng nước. Nếu chở quá nhiều đồ đạc thì thuyền sẽ nặng nề trôi đi và dễ bị nhấn chìm trong bão tố. Còn nếu mang càng ít đồ đạc thì thuyền sẽ lướt nhanh và cho ta nhiều trải nghiệm đáng quý.

Trên hành trình cuộc sống, đa số mọi người đều mang bên mình quá nhiều hành lý, đó là những ham muốn về giàu có, quyền lực, danh tiếng… Khi có càng nhiều thì lại càng dễ bị mắc cạn giữa lưng chừng đường, họ mãi mãi không thể chạm được tới vạch đích cuối cùng, để rồi khi bừng tỉnh mới ân hận xót xa mà thốt lên rằng: “Giá như…”.

Những lời cuối cùng ấy không hiện diện đâu khác mà ở ngay tại những người ta thầm ngưỡng mộ. Suốt đời họ theo đuổi tiền tài, danh vọng và họ nghĩ rằng mình đã có tất cả. Nhưng lúc sắp xa lìa thế gian họ mới bừng tỉnh nhận ra, tất cả những gì đạt được không đem lại cho họ hạnh phúc, mà hạnh phúc nằm ngay tại trái tim họ, nơi mà yêu thương còn ở lại trước khi họ ra đi.

Đó là câu chuyện có thật của cố giám đốc điều hành Apple Steve Jobs, hay vị tỷ phú nổi tiếng Vương Quân Dao, hoặc bác sỹ phẫu thuật thẫm mỹ tài ba Richard Teo Keng Siang.

Họ đều là những người thành danh tột đỉnh, cuộc sống giàu có xa hoa, sở hữu khối tài sản kếch xù mà hàng triệu người ao ước, và đều phải dừng lại khi tuổi đời còn quá trẻ hoặc đang trên đỉnh cao danh vọng.

Nhưng đến cuối cùng họ mới chợt nhận ra ý nghĩa nhân sinh để khuyên nhủ những người ở lại bằng lời chia sẻ hết sức chân tình. Đó chính là, tiền bạc, địa vị mà họ từng theo đuổi trước đây đều không mang lại hạnh phúc; khi đối mặt với cái chết họ mới biết tình yêu thương quan trọng như thế nào, điều mà họ từ lâu đã thờ ơ quên lãng.

Chẳng hạn như câu chuyện của bác sỹ Richard Teo Keng, cả cuộc đời anh đã đạt bao nhiêu giải thưởng danh giá, sự nghiệp huy hoàng… Nhưng suốt cuộc hành trình ấy, anh chỉ cần biết bệnh nhân sẽ đóng bao nhiêu tiền để mình làm việc chứ chưa từng nghĩ đến cảm giác đau đớn của người bệnh, cho đến khi anh thật sự là một bệnh nhân như họ.

Anh cảm thấy hối hận và nói rằng, nếu kiếp sau được làm bác sỹ một lần nữa, anh sẽ chọn làm bác sỹ chữa bệnh chứ không phải bác sỹ thẩm mỹ. Anh cảm thấy mình đã quá thờ ơ với cảm xúc của người khác và bây giờ nằm trên giường bệnh chính anh phải nếm trải điều đó.

Hay Steve Jobs cũng từng nhắn nhủ rằng: “Cái giường nào đắt giá nhất trên đời? Đó là giường bệnh viện. Vì nếu có tiền, bạn có thể mướn tài xế lái xe cho bạn, nhưng không thể dùng tiền để thuê người mang bệnh cho bạn. Mất tài sản thì có thể tìm lại được, nhưng có một cái khi đã mất là không thể tìm lại được, đó là "sự sống".

Dù đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời, cuối cùng, tất cả phải đối diện khi bức màn sự sống kéo xuống. Làm ơn hãy nâng niu và nhận thức được giá trị tình yêu gia đình, tình yêu bạn đời và tình yêu bạn hữu, gìn giữ sức khỏe cho bạn và chăm sóc người thân của bạn”.

Hầu như trong cuộc sống thời nay, đi đâu ta cũng bắt gặp người người hối hả lao vào cuộc sống mưu sinh. Người nghèo khó thì đầu tắt mặt tối chỉ mong kiếm được đủ ăn qua ngày, người trung bình cũng lo tất bật cho con cái được bằng bạn bằng bè, người giàu có thì cũng tối ngày lo đến các mối quan hệ giao tiếp bên ngoài để được giàu có hơn.

Nhưng mấy ai dừng lại một chút để suy nghĩ rằng: Vậy rốt cuộc, cuối hành trình cuộc sống ta sẽ mang theo được gì và nó có ý nghĩa thế nào với chính ta?

Tiền tài, vật chất, giàu sang đối với mỗi người trong cuộc sống này đều thật sự quan trọng. Nhưng đừng biến nó thành thứ mà bạn theo đuổi mà hy sinh cả cuộc sống hiện tại, đừng vì nó mà bạn đánh mất những thứ hạnh phúc giản đơn đang hiện hữu xung quanh mình.

Vì thế, cuộc sống chính là hãy biết quý phút giây hiện tại bởi thời gian qua đi thì không thể lấy lại được, và ngày mai cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hãy sống và chiêm nghiệm cuộc sống, học hỏi và làm những gì có ích. Nếu yêu thương thì hãy cố gắng yêu thương, trau dồi cho mình những kiến thức về Đạo, về đời để thân tâm an lạc giữa nơi chốn đầm lầy. Có như vậy thì từng ngày trôi qua đều là những ngày ý nghĩa nhất mà ta không hối tiếc, dù đang ở điểm cuối của hành trình.

Phật dạy: Không than việc đã qua, không mong việc sắp tới, sống ngay với hiện tại, do vậy sắc tốt tươi. Do mong việc sắp tới, do than việc đã qua, nên kẻ ngu héo mòn, như lau xanh lìa cành”.

Nhã Quỳnh